Bạch Tinh Nhiên ngừng một lát, đổi chủ đề:
"Tôi biết anh chắc chắn sẽ lại nói, vốn tôi chính là do nhà Nam Cung các anh mua về, thậm chí là... bản thân tôi cứ cố tình chui vào lòng anh, tôi không có tư cách phát biểu ý kiến gì hết, ngoài việc chịu đựng mọi bất còng ra thì không có tư cách...".
"Đủ rồi!", Nam Cung Thiên Ân bực bội ngắt lời cô, anh không biết phải giải thích việc này với cô thế nào, dường như giải thích cũng chẳng rõ ràng được.
Cô nói đúng, dù cô bỏ đứa bé thì bà nội có thể cho phép anh ngừng lấy vợ sao? Anh có thể đấu lại bà nội già cả, mà vẫn luôn lo lắng cho mình ư?
Trong lúc bất lực, anh chỉ có thể phát huy bản chất ngang ngược của bản thân, kéo cô vào vòng tay:
"Tôi không muốn ở
huy bản chất ngang ngược của bản thân, kéo cô vào vòng tay:
"Tôi không muốn ở địa bàn của người đàn ông khác quá lâu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn theo tôi về".
Bạch Tinh Nhiên biết mình không thoát được, giờ cũng không phải lúc bỏ trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh về.
Lúc đi qua phòng khách tầng một, Lâm An Nam liếc vết thương mới có thêm trên cổ Nam Cung Thiên Ân một cái, sau đó ánh mắt dừng ở mặt Bạch Tinh Nhiên, nhìn chằm chằm cô hỏi:
"Chị dâu về à?".
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta, trong lòng vô vàn cảm xúc.
Cô biết câu này của Lâm An Nam có nghĩa là gì, anh ta hi vọng cò ở lại, nhưng mà... sao có thể chứ?
Thực ra ngay lúc này đây, nếu bắt cô phải chọn thì cô thà theo Lâm An Nam, ít nhất anh ta không bức chết bà ngoại cô,
ngoài việc từng phản bội cô ra thì không làm việc gì khác tổn thương cô.
Nhưng cô không có lựa chọn, cô gả cho Nam Cung Thiên Ân, cô mang thai cũng là cốt nhục của Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân nghe thấy lời này của Lâm An Nam thì cảm thấy vô cùng chói tai, lạnh lùng liếc anh ta nói:
"Không thì sao? ở lại với cậu à?".
"Không, ý em là quần áo của chị dâu vẫn đang gặt khô chưa đưa tới", Lâm An Nam nói.
"Quần áo à? Không cần nữa", Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn bàn chân trống trơn của Bạch Tinh Nhiên một cái, khom lưng bế ngang cô đi ra cửa.
Bạch Tinh Nhiên bị hành động đột ngột của anh làm cho hết hồn, vội vàng vòng tay ôm cổ anh.
Đến tận khi Nam Cung Thiên Ân đặt cô vào xe, khởi động xe về khách sạn, Bạch Tinh Nhiên vẫn ở trong trạng thái bị động.
Trong xe im lặng, hai người đều không nói gì nữa.
Lúc xe dừng ở cổng khách sạn, Nam Cung Thiên Ân tắt máy, đấy mở cửa chuẩn bị xuống xe mới phát hiện cô vẫn không động đậy, vì thế xoay đầu nhìn cô nhả ra hai chữ:
"Xuống xe".
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới cử động thân thể tê rần, đến cả đẩy mở cửa xe cũng thấy khó khăn.
Cuối cùng Nam Cung Thiên Ân cũng nhận ra sự khác thường của cô, túm cánh tay cô kéo lại, quan sát gương mặt nhợt nhạt của cô:
"Cô sao thế? Không khỏe à?".
Vì dầm mưa, nên Bạch Tinh Nhiên lúc này bắt đầu sốt, đầu cũng nặng trình trịch.
"Tôi không sao", cô giãy giụa định
xuống xe, nhưng lại bị Nam Cung Thiên Ân kéo lại.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên đặt vào trán cô, sắc mặt hơi thay đổi nói:
"Cô sốt rồi, đi viện khám đã".
"Không cần anh lo!", Bạch Tinh Nhiên giãy giụa, một tay khác thì mở cửa xe.
Nam Cung Thiên Ân khóa xe lại, nhìn chằm chằm cô bực bội nói:
"Bạch đại tiểu thư, tôi khuyên cô tốt nhất đừng dùng tính cách này của cô để thử sự kiên nhẫn của tôi".
Nói xong, anh hất tay cô ra khởi động xe lại.
Sau khi đến bệnh viện nhân dân thành phố, để đảm bảo, Nam Cung Thiên Ân bảo bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho Bạch Tinh Nhiên, để cô ở lại viện dưỡng thai.
Vì là phụ nữ có thai, nên bệnh viện chỉ
có thể dùng phương pháp chữa trị lành nhất, Bạch Tinh Nhiên quay lưng vào cửa nằm trên giường bệnh, mặc dù trên mặt đã không còn nước mắt, nhưng vẫn khó giấu nổi nỗi bi thương.
Khiến bản thân mình thành thế này, thực sự không phải điều cô mong muốn, nếu bị Diêu Mỹ biết thì chắc chắn sẽ lại cười bảo bệnh viện sắp thành nhà cô rồi.
Nếu để lão phu nhân biết thì chắc chắn cũng sẽ trách cô không biết chăm sóc bản thân.
Nam Cung Thiên Ân xem đồng hồ, đã 9 giờ tối rồi, cả ngày không ăn gì anh đã đói đến mức bụng lép kẹp.
Không biết buổi tối cô có ăn cơm chưa, nhưng nhìn dáng vẻ này cũng không giống ăn rồi.
Anh nhìn chằm chằm lưng cô hỏi:
"Cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô".
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt:
"Không cần".
nhạt:
"Không cần".
"Cô ăn tối chưa?".
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô chưa ăn tối.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô không nói gì, cũng đoán được chắc chắn là chưa ăn, nên lại nói:
"Mua ít cháo cho cô được không? Hay là ăn mì?".
Đợi mãi cũng không có câu trả lời, anh hơi bực mình tiến lên, túm cánh tay cô ép cô xoay người lại:
"Bạch đại tiểu thư cô nghe đây, tôi đây đời này chưa từng hầu hạ ai thế này, tốt hơn hết là cô phối hợp cho tôi, nên biết điểm dừng đi!".
Bạch Tinh Nhiên không bị dọa bởi lời cảnh cáo của anh, ngược lại còn nhìn anh lạnh lùng nhả ra một câu:
"Tôi không cần anh hầu".
"Cô..."
"Đại thiêu gia nêu muốn khiên tôi nhanh chóng xuất viện về Châu Thành thì xin anh mau biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi sẽ chỉ khó chịu, khó khỏe lại hơn thôi".
Nam Cung Thiên Ân trừng cô một lúc rồi mới rặn ra một câu:
"Không biết điều!", nói xong thì xoay người đi ra cửa.
Anh cảm thấy mình điên rồi mới sẽ để ý đến bệnh tình của cô, mới sẽ để cho cô tùy ý chà đạp sự nhiệt tình của anh.
Từng này tuổi đầu, phụ nữ kiểu gì mà anh chưa từng tiếp xúc? Chẳng có ai dám đối xử với anh như cô cả!
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi, Bạch Tinh Nhiên lại xoay người, nhắm mắt lại, lòng lạnh lẽo.
Nam Cung Thiên Ân ra khỏi phòng
bệnh, suýt thì va phải trợ lý Nhan ở cửa.
Anh dừng bước, rồi đi tiếp về phía trước.
"Thiên Ân thiếu gia...", trợ lý Nhan vội
vàng đuổi theo, vừa đi vừa theo bước chân anh nói:
"Giữa anh và thiếu phu nhân có phải có gì hiểu nhầm không? Với tính của thiếu phu nhân thì sẽ không không hiểu chuyện như vậy".
Nam Cung Thiên Ân cười mỉa mai, lúc trước anh cũng cảm thấy cô rất hiểu chuyện, rất đáng yêu nên mới có thiện cảm với cô hơn những người phụ nữ khác.
Nhưng người phụ nữ này chắc là không chiều được, vừa chiều cái là dễ dàng quên mất mình là ai.
"Có phải Lâm An Nam đã nói gì với cô ấy mới khiến cô ấy ghét anh vậy không?".
Nam Cung Thiên Ân chợt dừng bước, nói:
"Chắc là Lâm An Nam sống sung sướng quá, nên mới làm ra chuyện vô vị như vậy, nhớ cho cậu ta nếm chút khổ sở".
"Thiên Ân thiếu gia, tôi biết rồi, nhưng mà... thiếu phu nhân...".
"Cô ấy biết việc tôi mua căn nhà của nhà họ Chu, hại chết bà Chu, còn biết việc tôi đã hứa hẹn bằng miệng với bà nội sẽ lấy người khác, mà tất cả những việc này đều do Lâm An Nam giở trò".
"Chẳng lẽ Lâm An Nam không sợ đắc tội anh sao?".
"Tôi nghĩ, cậu ta bị ghen tuông làm mờ mắt rồi”, Nam Cung Thiên Ân cười nhạo:
"Dám tranh phụ nữ với tôi, cậu ta giỏi lắm”.
Nói xong, anh nói với trợ lý Nhan:
"Cô để ý cô ấy giúp tôi .
"Thiên Ân thiếu gia, anh định đi đâu?".
"Chẳng lẽ tôi còn có thể tự hại mình vì cô ấy chắc?", Nam Cung Thiên Ân khinh thường.
"Không, ý tôi là cả ngày anh không ăn gì, đừng quên đi kiếm chút đồ ăn".
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô ấy, ngược lại còn nhìn về hướng phòng bệnh:
"Mua cho cô ấy chút đồ ăn".
Trợ lý Nhan cạn lời, đại thiếu gia này hay thật, câu trước còn ra vẻ phải băm vằm thiếu phu nhân, câu sau đã bắt đầu quan tâm cô có ăn cơm chưa.
"Thiên Ân thiếu gia, anh bảo tôi đi chăm sóc thiếu phu nhân có phải hơi không thích hợp không, cô ấy hình như không thích tôi...".
Cô ây muôn hiếu nhâm thi đê cô ấy hiểu nhầm đi", Nam Cung Thiên Ân bỏ lại câu này rồi lại cất bước đi về phía thang máy.