Nghe thấy điện thoại reo, anh ta cầm lên nhìn màn hình một cái, nhìn thấy là số của Nam Cung Thiên Ân thì trong lòng hơi hoảng.
Anh ta từng tưởng tượng sau khi Nam Cung Thiên Ân không tìm được người có thể sẽ tìm đến chỗ mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Do dự một lát, anh ta bấm phím nghe:
"Anh họ, tìm em có việc gì sao?".
Giọng nghe có vẻ không có gì bất thường, thậm chí còn mang theo nụ cười khẽ.
"Cậu nghĩ sao?", Nam Cung Thiên Ân xị môi, giọng điệu lạnh lùng:
"Cậu dẫn chị dâu cậu đi đâu rồi?".
Lâm An Nam khẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái trên đầu, vẻ mặt vô tội:
"Chị dâu? Anh họ, anh đang nói gì thế?".
"Lâm thiếu gia, cậu chắc chắn muốn tiếp tục giả vờ à?", sự không vui trong giọng Nam Cung Thiên Ân ngày càng rõ ràng.
Còn Lâm An Nam cũng không có ý định khai ra, tiếp tục vờ vô tội:
"Anh họ, em thực sự không hiểu anh đang nói gì, chị dâu rốt cuộc làm sao thế?".
Nam Cung Thiên Ân do dự một lúc, lạnh lùng nhả ra mấy chữ:
"Không có gì nữa".
Cứ tưởng Nam Cung Thiên Ân tin lời mình rồi, không ngờ kết quả lại thế này.
Nhìn chiếc xe của Nam Cung Thiên Ân dưới tầng, Lâm An Nam nhếch mép cười lạnh nhạt, xoay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên từ đầu chí cuối đều ngồi trước cửa sổ sát đất không động đậy nói:
"Xem ra hai người thực sự là vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, thế mà lại đuổi đến tận đây rồi".
Bạch Tinh Nhiên nghe được lời anh ta nói, sau khi cử động cơ thể thì từ từ chuyển mắt xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân đỗ dưới tầng.
Cô lúc này vẫn mặc đồ ngủ, tóc tai tán loạn rũ xuống bên má, trán tựa khẽ vào cửa kính, từ góc của cô nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy vị trí của Nam Cung Thiên Ân.
Mà Nam Cung Thiên Ân dưới tầng cũng nhìn thấy cô, xuyên qua cửa kính, anh thấy Bạch Tinh Nhiên với gương mặt ảm đạm, cũng thấy đồ ngủ trên người cô.
Lòng anh mừng húm, có thể thấy cô ở đây, ít nhất chứng minh cô còn sống, chỉ cần cô không sao là được.
Chỉ có điều niềm vui trong lòng bị tức giận thay thế rất nhanh, không ngờ cô lại mặc đồ ngủ trong nhà một người đàn ông.
Việc này với anh mà nói là một cú sốc thị giác và tổn thương tâm hồn lớn biết nhường nào!
Nam Cung Thiên Ân chăm chú nhìn cô một lúc, sau khi thu lại tầm nhìn thì sải bước đi vào biệt thự.
Lúc anh bước vào phòng khách tầng một, đúng lúc Lâm An Nam đi từ trên tầng xuống, đi đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, áy náy nói:
"Anh họ, anh đến rồi”.
Nam Cung Thiên Ân liếc anh ta, cười khẩy:
"Cậu còn định nói với tôi chị dâu cậu không ở đây sao?".
"Không, anh họ, anh hiểu nhầm rồi", Lâm An Nam hơi khó xử xoa hai tay:
"Là chị dâu bị người ta giật điện thoại ở ngoại thành, rồi lại mắc mưa, đúng lúc em gặp phải nên đưa chị ấy về.
ừm... chị dâu sợ anh hiểu nhầm, nên không muốn anh biết chị ấy ở đây".
Sự mỉa mai trên mặt Nam Cung Thiên Ân rõ nét hơn:
"Là trùng hợp gặp sao?".
"Đúng thế", Lâm An Nam gật đầu.
Nam Cung Thiên Ân đi qua người anh ta, bước lên tầng, Lâm An Nam nhìn bóng lưng đi lên tầng của anh, lặng lẽ hít vào.
Anh ta không ngờ Nam Cung Thiên Ân sẽ đuổi đến chỗ ở của anh ta, thực sự không ngờ!
Anh ta bất giác lùi về sau một bước, ngồi xuống sofa, trong lòng loạn cào cào.
Anh ta không muốn đắc tội với Nam Cung Thiên Ân, cũng không có năng lực đắc tội anh, anh ta lại một lần nữa lặng lẽ tự hỏi lòng mình làm thế này có thực sự tốt không? Có đáng không?
Tình yêu của anh ta với Bạch Tinh Nhiên là thật, nhưng anh ta chưa bao giờ là một người đàn ông đặt tình yêu lên trên tất cả, mà là một người có thể hi sinh mọi thứ vì thân phận địa vị.
Nhưng từ khi Bạch Tinh Nhiên rời khỏi anh ta, anh ta mới chợt nhận ra mình vốn không dễ dàng từ bỏ đến thế, sự trống trải
trong lòng dù là Bạch Ánh An giống cô như đúc cũng không bù đắp được.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân bên nhau, nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên mang trong mình cốt nhục của Nam Cung Thiên Ân, trong lòng anh ta càng rối hơn.
Lúc rối loạn thì dễ làm việc xốc nổi, ví dụ như hôm nay, sau khi xảy ra việc này, anh ta không những không nhận được sự tha thứ của Bạch Tinh Nhiên, còn đắc tội với Nam Cung Thiên Ân nữa.
Nam Cung Thiên Ân đi lên tầng hai, lúc đấy cửa phòng ngủ của Bạch Tinh Nhiên đi vào, Bạch Tinh Nhiên vẫn ngồi trước cửa sổ thẫn thờ nhìn bên ngoài.
Nam Cung Thiên Ân nhìn đồ ngủ trên người cô, sâu trong mắt bị sự lạnh lẽo bao phủ, nói:
"Quần áo của cô đâu?”.
Thực ra sao anh có thể không đoán ra, cô mắc mưa, đương nhiên không thể cứ
mặc đồ ướt mãi.
Điều anh muốn hỏi là quần áo của cô do ai cởi, cơ thể cô bị ai nhìn rồi, giữa cô và Lâm An Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi đang hỏi cô đó", anh tiến lên mấy bước, đứng trước mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên vẫn không để ý anh, cứ như không nghe thấy lời anh nói.
"Cô có ý gì? Định thẫn thờ ở đây không đi à?", Nam Cung Thiên Ân tức đến mức sắp nổi điên.
Từ lúc họp xong anh đã bắt đầu tìm cô, tìm đến tận giờ trời cũng sắp tối rồi, đến cả cơm cũng không ăn, vết thương cũng không xử lý.
Khó khăn lắm mới tìm được cô, nhưng cô lại là dáng vẻ lạnh như băng này.
Mặc dù anh biết phụ nữ có thai thì dễ vui buồn thất thường, nhưng thế này thì quá thất thường rồi.
Bạch Tinh Nhiên từ từ xoay đầu qua, nhìn chằm chằm anh:
"Tôi không muốn đi, nhưng anh sẽ buông tha cho tôi ư?".
"Cô không muốn đi? Cô thế mà lại không muốn đi?", Nam Cung Thiên Ân tức giận kéo cô dậy khỏi bệ cửa sổ, kéo cô vào lòng, lòng bàn tay ấn gáy cô, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô:
"Cô nói lại lần nữa thử xem".
Bạch Tinh Nhiên không vùng vằng thoát khỏi anh, mà vùi gương mặt nhỏ nhắn vào hõm vai anh, sau đó há miệng cắn mạnh.
Nam Cung Thiên Ân bị cô cắn đến mức kêu hự một tiếng, đau vô cùng.
Tiếp đó, anh cảm nhận được từng giọt nước ấm nóng ở chỗ cổ mình, còn nghe thấy tiếng khóc cật lực kìm nén của cô.
Lòng anh mềm nhũn, cánh tay vòng qua eo cô, hỏi:
"Cô sao thế? Có phải Lâm An Nam bắt nạt cô không?".
Bạch Tinh Nhiên không trả lời, chỉ cắn thật chặt, đến cả khi vị máu tanh ngập trong răng miệng cô cũng không nhả ra.
Nam Cung Thiên Ân hơi thích ứng với cơn đau ở cổ, tiếp tục hỏi:
"Tại sao lại đến ngoại ô xa vậy? Tại sao điện thoại bị giật mà không gọi cho tôi? Tại sao lại về nhà cùng Lâm An Nam?".
Sau khi lặng im một lát, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng buông anh ra, nước mắt lăn qua vết máu bên khóe môi, ánh mắt hằn học nhìn thẳng anh:
"Nam Cung Thiên Ân, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, sau khi về cùng anh kết cục của tôi là gì?".
"Là sao?".
"Chẳng phải anh đã hứa sẽ lấy người phụ nữ khác sao?", thực ra việc buồn nhất trong lòng cô không phải điều này, dù sao thì sau khi con chào đời cô và anh cũng chẳng liên quan gì nữa, anh muốn lấy ai cũng không liên quan cô.
Mặc dù cảm thấy
chạnh lòng vì sự vô tình của anh, nhưng cũng không đến mức vì việc này mà đấy bản thân đến bờ vực của sự đau khổ.
Việc cô thấy buồn là anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn bức chết bà ngoại mình, nhưng cô không thể chất vấn anh trực tiếp là tại sao, không thể hỏi tội anh thẳng thắn.
Cô oán hận mà không xả được, chỉ có thể lợi dụng cái cớ này để xả ra với anh.
Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô lại hỏi vậy, hơi kinh ngạc, sau đó cau mày hỏi:
"Ai nói với cô?".
"Ai nói với tôi thì có gì khác sao?".
"Không có gì khác, nhưng cô nghe tôi giải thích đã".
"Không cần nữa", Bạch Tinh Nhiên đột nhiên đấy mạnh anh ra, nức nở nói:
"Dù lí do là gì thì kết quả đều giống nhau".
Chẳng qua là để tìm được tình nhân định mệnh thuộc về anh, vì nghĩ cho sức khỏe của anh, lí do anh lấy nhiều vợ thế không phải chính là vì thế sao?
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô:
"Đây là lựa chọn của cô, nếu không phải cô kiên trì muốn sinh đứa bé này, tôi sẽ không bị ép đồng ý điều kiện này của bà nội .
"Dù tôi bỏ đứa con này, thì liệu bà nội để anh từ bỏ kế hoạch tiếp tục lấy vợ không? Còn anh sẽ vì tôi mà phản đối bà nội sao?", Bạch Tinh Nhiên lau nước mắt:
"Với nhà Nam Cung các người mà nói, tôi vẫn luôn là một công cụ, công cụ chữa bệnh cho anh, công cụ sinh con đẻ cái cho anh, các người thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, con muốn là muốn bằng được, không muốn thì không muốn, các người...".