“Ồ, đúng là biết nhờ vả.”
“Em có gọi điện thoại cho anh rồi…”
Cô dừng lại, anh mắt hơi rũ xuống, tự nhủ dù cô có nói gì lúc này cũng vô dụng, càng nói chỉ càng khiến anh hiểu lâm thêm.
Đáng tiếc là Hà Minh Viên đã nghe thấy nửa câu nói của cô, anh nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên qua mắt cô: “Gọi điện thoại cho tôi?”
“Vâng.” Đây là nhật ký cuộc gọi, lẽ nào anh còn không tin sao?
“Tôi không nhận được.”
Trân Nam Phương không nhìn anh, cũng không nói thêm lời nào.
“Sao hả?” Giọng nói anh trầm thấp, có chút nhẹ nhàng hơn so với giọng nói lạnh lẽo ban nấy.
“Khi đó anh đang tắm, có người khác nghe.” Trần Nam Phương sợ anh càng thêm hiểu lầm, cô mím môi, cắn chặt răng ngẩng đầu nói: “Hà Minh Viễn, không phải em cố ý đâu, em không biết anh đang ở cùng… em tưởng là anh đang làm việc.”
Đôi lông mày kiếm của Hà Minh Viễn khẽ nhếch lên, anh lập tức hiểu ý cô, trong lòng anh không khỏi tức giận: “Không ngờ cô lại là người rộng lượng như vậy, chồng mình ở cạnh một người phụ nữ khác mà cô cũng không thèm để bụng?”
Anh thừa nhận!
Không ngờ anh lại không hề giấu giếm mà thẳng thừng thừa nhận?
Cái gì mà vợ vợ chồng chồng chứ, chẳng qua cũng chỉ là một bộ phim, một vở kịch mà thôi!
Khóe miệng Trần Nam Phương khẽ nhếch lên một nụ cười đầy chua xót: “Hà Minh Viễn, anh hận tôi nên muốn tra tấn tôi, muốn làm tôi chịu tủi nhục, uất ức, tôi nghĩ anh làm được rồi đấy.”
Tưởng tượng đến căn phòng đó, có một tủ quần áo dành riêng cho một người phụ nữ, còn nghe điện thoại cho anh, cô hận anh phóng túng như vậy, lại càng hận chính mình quá yếu đuối, như nhược.
Cô đã không xứng đáng với “Anh ấy” nữa rồi.
Thậm chí cô còn nghĩ, tình cảm thuần khiết một thời giờ đây đã bị vấy bẩn rồi…
Hà Minh Viên nhìn chằm chằm khóe mắt có chút khổ sở của cô, cô vẫn để ý đúng không?
Đột nhiên, sự tức giận trong lòng anh giảm đi vài phần.
“Chúng ta về nhà thôi.” Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói cô.
Trần Nam Phương cắn môi, cô từ chối: “Tôi không thể bỏ lại Đỗ Thanh Hoa, cô ấy uống say cần được người khác chăm sóc, xin anh cho tôi ở cạnh cô ấy, ngày mai cô ấy tỉnh lại tôi sẽ lập tức quay về.”
“Bây giờ.”
Trân Nam Phương lui về phía sau một bước, muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Hà Mĩnh Viễn dường như đón được ý cô, anh nhanh hơn cô một bước, tiến lên ôm lấy eo cô, khế thì thâm vào tại cô: “Phụ nữ có thai không thể ở ngoài qua đêm.”
Cô chỉ là giả thôi!
Trong lòng Trần Nam Phương hét lớn, cô hận anh không biết lý lẽ ỷ mạnh hiếp yếu!
“Hà… Hà Minh Viễn…”
Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, đưa cô tới cửa, sau đó nói một câu: “Minh Phúc, đưa con ma men bên trong kia trở về đi.”