Không biết sao cô lại nghĩ tới cô gái làm nũng trong bữa tiệc xã giao ngày hôm đso.
Ding dong Cửa phòng bị gõ, Trần Nam Phương giấu đi tâm trạng, ra mở cửa, nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong liền tươi cười đón anh ta vào.
Cô không biết, cảnh này đã bị một người cố ý chụp lại, gửi cho Hạ Minh Viễn.
Khi Hà Minh Viễn nhìn thấy ảnh chụp, anh vô cùng tức giận!
Ánh ném điện thoại di động ra ngoài sau đó đập vỡ ống đựng bút bằng thủy tinh “Được lắm Trần Nam Phương!”
Trong lúc đang mang thai mà còn tự mình chạy ra ngoài tìm Trịnh Hoàng Phong?
“GaUibd.
“Cút đi!”
Minh Phúc vội vàng lui ra ngoài, cửa còn chưa kịp đóng lại lại nghe tiếng Hà Minh Viễn quát lên: “Cút trở về đây!”
Anh ấy khom người, không dám thở mạnh sợ càng khiến cậu ba tức giận hơn.
“Điều tra xem là khách sạn của ai?”
Minh Phúc cúi người nhặt di động, vâng lời đi ra ngoài tra cứu, rất nhanh sau đó lập tức quay vào báo lại địa chỉ cho Hà Minh Viễn.
Hà Minh Viễn đi ra ngoài, sắc mặt anh trầm xuống.
Minh Phúc yên lặng đi phía sau anh, anh ấy lén lút chạm vào trái tim bên trái lồng ngực, âm thầm cầu nguyện: Mợ ba à, cô tự cầu phúc cho chính mình đi…
Bên phía khách sạn, Trịnh Hoàng Phong pha cho Đỗ Thanh Hoa một ly trà giải rượu sau đó mới rời đi. Anh ta vừa rời khỏi thì Hà Minh Viễn tới.
Anh đập cửa đùng đùng, suýt chút nữa thì dùng chân đạp ra.
“Làm sao vậy, Hoàng Phong anh…”
Trần Nam Phương tưởng Trịnh Hoàng Phong quay lại nên cô chưa hỏi đã mở cửa, khi nhìn thấy Hà Minh Viễn đứng đó, ngay cả hít thở cô cũng không dám thở!
“Nhìn thấy tôi thì mất hứng vậy sao?” Hà Minh Viễn chưa được cho phép đã tự ý bước vào: “Cô đang hy vọng là ai tới? Trịnh Hoàng Phong?”
“Không phải, em không hề!” Trần Nam Phương bị giọng nói lạnh nhạt của anh làm cho hoảng sợ, trong lòng cô lo lăng không thôi, tuy rằng không hiểu sao anh lại tới đây nhưng đối mặt với sự chất vấn của anh, cô vấn vội vàng giải thích: “Hà Minh Viễn, là Đỗ Thanh Hoa cô ấy uống sau nên em…”
“Cô đang mang thai!” Hà Minh Viễn hung hăng nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt anh bừng bừng lửa giận.
“Em, em đã nói với bà rồi.” Trân Nam Phương đau đến nỗi khó thở, nhưng đối với vẻ mặt đầy tức giận của Hà Minh Viễn, cô vẫn phải cố tỏ ra bình tính: “Minh Vy cũng đi cùng em.”
Nói tới Minh Vy, lúc này cô mới ý thức được không thấy cô ấy đâu nữa.
“Tốt lắm, cô viện cớ tiếp đi.” Anh kéo cô ngồi lên sô pha, khoanh đôi chân dài lại, khí thế như muốn ép chết người ta: “Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.”
Trần Nam Phương lảo đảo ngã xuống đùi anh, khuôn mặt trắng nõn của cô khẽ ngẩng lên: “Em không có, em chỉ không muốn thấy bạn mình xảy ra chuyện thôi.”
“Cô không muốn bạn tốt của mình xảy ra chuyện? Hay là do cô đang muốn gặp người nào đó?” Đôi mắt anh vô cùng lạnh lẽo.
Trần Nam Phương dựng thẳng sống lưng, khuôn mặt nhỏ của cô có vẻ đây quyết tâm: “Hà Minh Viễn, nếu có thể lựa chọn, em không muốn để Đỗ Thanh Hoa phải nhờ vả ai cả, vì bất đắc dĩ nên em mới phải gọi anh ấy tới giúp.”