Từ đầu chí cuối, tôi không rời khỏi căn phòng phía Tây. Trong lúc đội trưởng đội cảnh sát ra ngoài sân, tôi lén lút bước tới trước lu nước trong góc phòng, thò người vào nhìn.
Trong lu không có nước, chỉ có một chiếc giày cao gót màu đỏ bị vứt nơi đáy lu.
Mắt vừa thấy chiếc giày cao gót, đầu tôi đã ong lên.
Chiếc giày này giống hệt như chiếc rơi sau cửa nhà tôi!
Tôi nhét chiếc giày cao gót đỏ vào ngực rồi lại len lén chạy ra ngoài.
Sau khi tôi chạy khỏi cửa, một câu hỏi nảy ra trong đầu tôi, vụ án xảy ra vào tối qua, nửa đêm nửa hôm mà Đầu Vuốt Keo và bố cậu ta lên thị trấn làm gì?
Chắc chắn cậu ta đang giấu chúng tôi chuyện gì đó!
Nghĩ tới đây, tôi bèn trèo lên xe trở về nhà.
Về đến cửa nhà, nhìn khoảng sân tĩnh lặng, tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bèn đẩy cửa phòng ra.
Vừa mở cửa phòng, người tôi đã đờ đẫn.
Chú hai nằm trên sàn, chú đã chết tự bao giờ rồi, mặt đất và bờ tường vấy đầy máu của chú.
Trên cơ thể chú không có vết thương nào, có vẻ vết máu trên tường là do chú hai phun ra.
Trước khi tôi đi, chú hai cứ ho khùng khục, có vẻ như vì bệnh hiểm nghèo phát tác nên chú đã qua đời.
Tôi òa khóc, lao tới bên chú hai, gào khóc thảm thiết.
Khóc một lúc tôi mới phát hiện Đầu Vuốt Keo không hề có mặt trong phòng.
Trước khi tôi đi, Đầu Vuốt Keo vẫn ở trong nhà tôi, chú hai đã nhốt cả mình lẫn Đầu Vuốt Keo ở phòng.
Giờ chú hai mất rồi, còn Đầu Vuốt Keo thì sao?
Chỉ là bây giờ cũng chẳng phải lúc quan tâm tới Đầu Vuốt Keo, chuyện cấp bách hiện giờ là lo ma chay cho chú hai.
Chú hai rất được lòng mọi người trong làng, nhà nào cũng từng được chú giúp đỡ, tôi vừa đi thông báo, dân làng đã tụ tập kéo đến.
Ở nông thôn có quy định chuyện ma chay rất nghiêm ngặt: Bày biện lễ đường thế nào, đốt tiền giấy ra làm sao, bước cử hành lễ truy điệu, con cái tạ ơn bố mẹ, tất cả đều quy tắc riêng.
Nhà chúng tôi chuyên lo liệu những chuyện thế này, vậy nên tôi cũng biết rõ quy tắc ma chay, lại có bà con giúp đỡ nên chẳng mấy chốc đã dựng xong lễ đường, bắt đầu đốt giấy.
Phải đặt quan tài ba ngày mới có thể đem đi chôn cất.
Chạy ngược chạy xuôi suốt cả một ngày, chẳng mấy chốc trời đã tối mịt, đám thanh niên trong làng ở lại túc trực linh cữu cùng tôi.
Tôi đã mệt mỏi cả ngày, bèn nằm nhoài trên chiếc bàn trong lễ đường, mơ màng thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, tôi lại chợt tỉnh giấc.
Xung quanh không hề có tiếng động nào, cũng chẳng có ai gọi tôi dậy, nhưng không biết vì sao đột nhiên tôi lại thức giấc, hơn nữa lúc tỉnh dậy, tôi lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Tôi đưa mắt nhìn quanh thì chợt phát hiện đám thanh niên túc trực bên linh cữu cùng tôi đã biến mất cả rồi.
Chẳng lẽ bọn họ lên cơn lười biếng nên về nhà ngủ mất rồi?
Tôi nghĩ ngợi lung tung, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bước vào gian nhà chính rồi dừng lại bên quan tài thủy tinh của chú hai.
Lúc này tôi chợt phát hiện ra một hiện tượng quái lạ.
Lúc được đưa vào quan tài, hai tay chú hai được để buông xuống dưới, nhưng giờ tay trái chú đã đưa lên, đặt trên mé trái lồng ngực.
Chẳng lẽ chú hai chưa chết ư?
Tôi mừng như điên, vội vã mở nắp quan tài, đưa tay sờ mũi chú hai.
Nhưng tôi lại phải thất vọng rồi. Chú hai lạnh ngắt, chẳng còn hơi thở của sự sống nữa.
Nhưng vậy thì tay chú hai được nâng lên thế nào?
Nghĩ tới đây, tôi khẽ khàng chạm vào tay trái của chú hai, định bụng dịch tay chú xuống.
Vừa chạm vào, cánh tay chú lại trượt thẳng xuống.
Như thể chú đang tự cử động vậy!
Tôi đang ngạc nhiên thì chợt phát hiện hình như lồng ngực chú hai có gì đó là lạ!
Lúc nhập liệm, tôi đã lau rửa mặt mũi chú hai sạch sẽ, thay áo liệm cho chú, nhưng tôi không hề rửa ráy cả người cho chú.
Đây là di nguyện của chú hai, chú đã vá xác cho người ta suốt cả đời, chú ghét nhất là có người khác động vào thi thể mình. Chú từng dặn tôi nếu có ngày chú qua đời, dù xác chú có thảm thương tới đâu thì cũng đừng sửa sang thi thể cho chú.
Lúc này, ngực chú hai phồng lên khá rõ ràng, cao hơn nhiều so với những bộ phận khác.
Tôi vội vã vén lớp áo liệm của chú lên, thấy lồng ngực chú tím đen, gồ lên thật cao.
Chuyện này là sao vậy?
Tôi vô cùng ngạc nhiên, bèn cởi hết áo liệm của chú ra, vết tay đen sì vẫn in trên ngực chú, lại thêm cả vệt tím đen mới nãy nữa, thật là kỳ quái!
Chẳng lẽ chú hai chết vì nguyên nhân khác?
Đột nhiên tay chú hai lại đặt xuống lồng ngực, chẳng lẽ chú đang muốn tiết lộ chân tướng sự việc cho tôi?
Tôi ngừng thở, kề sát lại gạt nhẹ lên ngực chú hai, không ngờ tôi lại chạm được vào một thứ gì đó sắc nhọn trên lồng ngực chú!
Gảy một lúc thì có chiếc kim đen sì nhô ra.
Cả chiếc kim đen sì, dài chừng ngón tay cái, cắm sâu hoắm vào trong cơ thể chú hai.
Tôi rút chiếc kim ra, vứt lên bàn rồi cứ ngơ ngác nhìn nó một hồi.
Rõ ràng sau khi tôi rời khỏi nhà mới có người đâm chiếc kim vào người chú hai. Mà nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của chú chắc hẳn có liên quan đến chiếc kim này.
Có cơn gió lùa qua sân, tôi cũng dần tỉnh táo trở lại.
--------------------