Trương Đình ở đến căn cứ đầu não ở Tây thành, người của hàn sớm đã được thông báo, Tiểu Hổ hớt hải xách đồ ra kiểm tra vết thương cho hai người.
Thanh Lam đang làm nhiệm vụ, nghe tin cũng liền lập tức quay về.
Căn phòng lớn chỉ có mấy người được bước vào, Tiểu Hổ quỳ gối bên dưới, ánh mắt chăm chú lấy viên đạn trên vai hằn ra, trấn Trương Đình đổ đầy mồ hội, Thanh Lam liền lấy khăn lau cho hắn.
“Lão đại, rốt cuộc chuyện này là thế nào ...? Không phải chúng ta vẫn luôn có ám vệ ẩn nấp bảo vệ sao, sao lũ thợ săn kia lại có thể nhân cơ hội tập kích được?"
Đại Hổ đổ nước sát trùng lên đùi, khẽ rít lên một hơi:
“Đám ám vệ đó đều bị xử lý sạch sẽ rồi .”
Trương Đình nhắm mắt, hai hàng mi khẽ động đậy, rắn rỏi, lạnh toát.
Hằn vô cùng bình tĩnh, hơi thở đều đều, ra lệnh:
“Tổ chức .”cần phải thanh tẩy lần nữa rồi .”
Thanh Lam nuốt nước bọt:
"Lão đại, anh .”nghi ngờ trong chúng ta có nội gián?"
Lúc này cả Đại Hổ và Tiểu Hổ đều ngớ người, Trương Đình không đáp, nhưng bố người đều cảm nhận khí khí tức hung hăng lãnh khốc từ hắn.
“Lần huyết tẩy trước, là cách đây 10 năm .”
Thanh Lam lẩm bẩm.
Viên đạn được lấy ra nhanh chóng, rơi xuống chiếc chậu đồng, vang lên một tiếng chói tai.
"Loại đạn này .”
là của quân đội Nga .”
mấy chúc năm nay đều không dùng đến, lũ thợ săn rác rưởi kia làm sao có được .” Trương Đình khẽ mở mắt, con ngươi hắn phản chiếu đầu đạn kia, trầm ngâm không nói gì.
Trong chuyện này có quá nhiều điểm khả nghi, Trương Đình ngầm nghĩ, sau đó lại quay sang Đại Hổ:
“Đem hắn lên đây! Đại Hổ gật đầu, lập tức sai người đưa tên thợ săn còn sống sót đến.
Khi hắn nhìn thấy bốn người trong đại sảnh, ánh mắt đầu tiên liền hiện lễ sự run sợ.
Trương Đình ngồi ở vị trí cao nhất, chiếc ghế duy nhất trong căn phòng này được đặc chế, xung quanh đều được đẽo gọt thành hình phượng hoàng sải cánh, nhưng phượng hoàng của hắn, là phượng hoàng đen có đôi mắt máu, đỏ rực khiến đối phương khiếp sợ.
Tên thợ săn kia biết mình đã rơi vào đường cùng, hắn hít một hơi, sau đó mím môi nghiến chặt răng.
Bop!!! Thanh Lam khoanh tay, hung hăng đạp một cước vào mặt hắn, miệng tên đó liền hộc máu, cả người đổ rạp xuống đất.
“Muốn chết ? Đâu có dễ như thế!"
Trương Đình đứng dậy, hắn đi đến trước cái bàn nhỏ bên dưới, lấy một khẩu súng còn dính máu, tự mình bước đến chỗ tên thợ săn kia.
"Lão đại .”
Tiểu Hổ lo lắng nhìn bả vai hắn.
Trương Đình nheo mắt chim ưng, lạnh lùng thuần thục lên nòng súng.
Tên thợ săn chợ đêm kia hốt hoảng run rẩy, không ngừng lùi lại:
“Tha tha cho tôi .”
tôi không biết gì cả! Trương Đình bước theo hắn, đến thềm cửa, hắn liền hung bạo dẫm chân lên ngực tên kia khiến hắn phụt máu, nhưng hắn không chết, mà nhìn Trương Đình với ánh mắt đau đớn tột cùng.
"Tha .”
cho tôi .”
xin anh .”
” Khỏe mỗi người đàn ông phía trên khẽ nhếch, hắn dám thề với trời, mấy chục năm sống trên đời, nụ cười kia là thứ man rợ kinh khủng nhất mà hắn từng thấy…… ... Tiếp đó,một trận thống khổ tràn tới .”
Đoàng đoàng đoàng đoàng!!! Một tràng dài tiếng súng nổ vang lên, vỏ đạn rơi lách tách, đến khi băng đạn hết sạch.
"AAAAAAAA .”
Tên thợ săn thống khổ gầm lên, bả vai phải hắn gần như nát bét, máu tươi trào ra, không còn cảm giác nữa.
Tên này, chính là kẻ tặng Trương Đình một viên đạn vào vai! Bố người còn lại trong phòng trông thấy một màn này, ánh mắt vẫn lạnh tanh, Thanh Lam còn tức giận, hận không thể khiến hắn thống khổ hơn.
Đại Hổ nhìn một màn phía trước, nếu tên đó muốn trách, thì chỉ có thể trách, hắn đã chạm chân vào cái thế giới không còn lối thoát này, một khi bước vào, định trước là phải trả giá bằng máu.
Nếu bản thân không tàn nhẫn, kẽ khác nhất định sẽ tàn nhẫn với mình! “Giết tôi đi .”
” Trương Đình đứng dậy, ném khẩu súng đi, thuộc hạ đưa khăn lau tay cho hắn, Trương Đình nhàn nhạt lên tiếng:
“Kẻ chỉ thị mày là ai .” Tên thợ săn đã gần như mất nửa cái mạng, mặt hắn đỏ bừng, đến lúc này, hắn cũng không còn gì để mất nữa, giọng hắn thều thào:
“Bọn tôi không giao dịch trực tiếp .”
hắn là người nước ngoài, vì hắn có người thông dich .”
" Dứt lời, Đại Hổ liền lên tiếng:
“Vậy đạn này các người lấy ở đâu ?"
Tên thợ săn:
“Cũng là bọn chúng cung cấp .”
Thanh Lam lúc này mới lên tiếng phán đoán:
“Bộ chính trị Nga muốn động đến chúng ta sao .” Trương Đình cười nhạt, ném chiếc khăn đã dính máu của tên thợ săn kia đi, nói:
“Đám người đó còn chưa ngu đến mức đó, làm việc còn để lại lại manh mối rõ ràng như the .” Bố người kia nghe xong, đồng loại nhìn tên thợ săn, trong mắt cùng lúc hiện lên thần thái tỉnh ngộ.
Chỉ cần bọn họ bắt được người, nhất định sẽ có cách khiến kẻ đó khai ra, một chuỗi sự việc này, tưởng chừng như hợp lý không lỗ hở, nhưng chỉ cần lật lại vấn đề, lập tức liền thấy điểm khả nghi.
Trương Đình cuối cùng mới chắc chắn một câu:
“Có kẻ mượn tay bộ chính trị Nga, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi .”
Tiểu Hổ nghiến răng:
"Khốn kiếp thật “Lôi hẳn xuống, giam lại đã .”
"Lão đại, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào ?
Trước Đình khua tay:
“Không vội .”
bọn chúng muốn làm ngư ông, vậy cứ để bọn họ như ý một thời gian đã Tiểu Hổ và Đại Hổ nhìn nhau, không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng lúc này không khỏi lại tăng thêm một trận cảnh giác.
Trương Đình gác chuyện này sang một bên, hắn nhìn Thanh Lam, đột nhiên nhắc đến một chuyện khác:
“Vật đó có tung tích chưa?" Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Thanh Lam nghe vậy, liền nhớ ra, vội vào báo cáo:
"Mấy hôm trước đã có thông tin rồi, chiếc hộp của Quân Lâm mất tích mấy năm nay sẽ được bán đấu giá ở hội triển lãm Vote của Pháp 5 ngày sau!"
Trương Đình gật đầu:
"Điều tra được ai là người rao bán nó không?"
Thanh Lam:
“Có thông tin, nhưng kẻ đó làm việc rất sạch sẽ, hắn luôn xóa dấu vết sau khi hành động nên tôi chưa thể nắm được thông tin chính xác, “Tiếp tục điều tra.
Tiểu Hổ thấy Trương Đình có ý định đi Pháp, liên lập tức ngăn cản:
“Vết thương của anh rất nặng, không thể đi chuyển bây giờ được .”
Trương Đình:
"Không sao .”
cậu kế thuốc đi, tôi tự lo được .”
Tiểu Hồ còn muốn khuyên tiếp nhưng Trương Đình đã ngăn cản lại:
"Đừng nói nữa, Đại Hồ, đặt vé máy bấy chuyển sớm nhất đến Pháp cho tôi! Đại Hổ liếc Tiểu Hổ đang trừng mình, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác:
“Vâng!"
Lâm Quân Dao lên máy bấy, khi máy bấy cất cánh, khung cảnh bên dưới nhỏ đi trong nháy mắt, trong lòng có không hiểu sao bỗng có chút luyến tiếc.
Chuyến này cô đi, không biết bốo giờ mới có thể trở lại.
Lâm Quân Dao lần đầu tiên ngồi máy bấy ra nước ngoài, lần đầu tiên, trong đầu có ý định tự mình đối chọi với mọi chông gai phía trước.
Phía trước của cô thực sự mù mịt, cô không nhìn rõ, cũng không chạm vào được, thứ duy nhất cô có thể dựa vào, chính là cảm giác trong lòng lúc này.
Trên đời này, cô chỉ có hai người thân duy nhất, mục đích duy nhất lúc này của cô, chỉ là mong muốn tìm được hai người, bình bình an an trở lại.
Giống như ngày xưa vậy, một nhà bố người vui vẻ sống qua ngày, bình dị mà trải qua cuộc sống vậy.
Bố mẹ, người có cảm nhận giống con bây giờ không? Lúc này hai người đang ở đâu, có nhớ tới con gái của hai người không? Hai người có bình an không? Lâm Quân Dao khẽ thiếp đi, cô theo dòng người xa lạ, dần dần rời khỏi mảnh đất quê hương, một mảnh yên tĩnh, Lâm Quân Dao lần cuối cảm thấy yên bình, có lẽ sau này, cô sẽ không còn có cảm giác thoải mái như thế này nữa rồi .”
Tương lai, thật xa… .”