Lâm Quân Dao nhận được thẻ, cô liền lập tức tới một cây rút tiền ở trung tâm thành phố rút hết tiền ra.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Quay lại khu ổ chuột, căn nhà ẩm thấp, đi sâu vào bên trong, là một căn phòng lắp đấy các thiết bị giám sát.
Ở một góc phòng, có một tên thiếu niên đeo kính đang ngồi loay hoanh, những ngón tay của câu ta di chuyển trên mấy đạo cụ trên mặt bàn rất nhanh, dường như làm rất thành thạo.
Thấy có tiếng động, hắn lập tức cảnh giác nhìn lên màn hình, nhưng phát hiện ra là cô, hắn lại cúi đầu làm tiếp công việc của mình.
“Quay lại rồi sao?"
“Mang đủ tiền đến không?"
Lâm Quân Dao đem túi tiền đổ ập xuống sàn nhà, những xấp tiền thi nhau đổ xuống, cậu ta xoay ghế, nhìn qua một lát, ánh mắt lập tức hiện vẻ hài lòng.
Lâm Quân Dao hừ một tiếng, lại nói:
“Mouse, đồ tôi cần cậu đã chuẩn bị xong chưa? Mouse cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp của mình:
“Được nhiên xong, đủ cho cô dùng cả đời!"
Mouse là một tên chuyên làm giả thân phận, hắn có thể biến một người không hề tồn tại thành tồn tại mà không có bất kỳ một sơ hở nào, Lâm Quân Dao biết được thông tin của hắn là từ một tên đào mỏ ở chợ đen.
Tên đào mỏ kia lúc đó bị người ta truy sát, cô cứu hắn một mạng, liền đổi được một thông tin này.
Nhưng cái giá để có được sự trợ giúp của Mouse này, quả thật quá đắt Cô nhìn đống tiền nằm giữa nhà, trong lòng không khỏi xót xa.
Nếu như cứ tiếp tục vung như thế này, số tiền trong thẻ đen nhất định không giữ được bốc nhiều! Lâm Quân Dao đã dừng đến thẻ đen của Trương Đình, trước đó hắn từng đưa cho cô phòng thân, dù cô không dùng, nhưng hàng tháng đều được rót tiền đều đều, lần này, cô một lúc rút sạch, nhất định sẽ kinh động đến hắn.
Vì vậy, cô phải nhanh chóng rời đi mới được.
Mouse nhảy xuống ghế, đi tới nhặt những xấp tiền lên, cười như được mùa:
"Lần sau cần gì cứ tìm tôi nhé .”
Nói rồi, hắn còn nhét vào tay cô một tấm danh thiếp.
Tấm danh thiết kia cũng chẳng có gì ngoài một dòng kí tự khó hiểu, nhưng cô vẫn cất vào túi.
Sau khi lấy được giấy tờ, cô liền cải trang một chút, đợi trời tối, mới bắt đầu ra ngoài đi tiếp.
Mouse không hiểu sao rất thiện chí, hắn còn ra tận cửa tiễn cô:
“Sau này nhớ liên lạc nhiều nhé.
Cô nhìn hắn, khẽ khinh thường:
“Tên khốn nhà cậu quả nhiên đã nhắm đến túi tiền này của tôi .”
Hắn không đáp, chỉ cười giả lả.
Nhưng như nhớ ra gì đó, cô lại quay lại, Mouse cười rất tươi:
“Quý cô còn cần gì sao?"
“Cậu có bản thông tin không?"
Hắn điềm nhiên hỏi lại:
"Cô muốn biết thông tin của ai?"
Lâm Quân Dao nghiêm túc nhìn cậu ta, khóe miệng khẽ bật ra mấy chữ:
“Hắc Long, Luke!"
Mouse nghe xong, ấn đường hơi cau lại, ánh mắt nhìn cô quả nhiên lại có chút thay đổi:
“Quả nhiên cô rất thú vị .”
“Vào đây .”
Lâm Quân Dao một lần nữa bước chân vào cánh cửa gỗ cổ xưa kia, phải rất lâu sau đó, bóng dáng nhỏ bé của cô mới lại rời đi.
Chân trời phía xa đỏ rực, Lâm Quân Dao kéo mũ áo, hít sâu một hơi, rồi mới bước đi.
Lần này, rốt cuộc cô cũng đã có mục tiêu.
Mouse nhìn theo bước chân của cô, cánh môi nhợt nhạt khẽ mím lại.
Trương Đình ngồi trên xe, những ngày này, hắn có chút mệt mỏi, Đại Hổ đi theo hắn biết tâm tình hắn không tốt, lập tức cũng im lặng.
Trương Đình xoa xoa ấn đường, tâm trạng vô cùng phiền não.
Nhiều ngày như vậy rồi, cô nhóc kia vẫn không có tin tức, trong lòng hắn lo lắng vô cùng.
Điện thoại rung lên, ánh mắt hắn khẽ co lại.
“Đại Hổ, lập tức cho người phong tỏa Tây thành .”
Đại Hổ ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền làm theo lời của Trương Đình.
Lâm Quân Dao dùng thẻ của hắn ở Tây thành, cô rút toàn bộ tiền ở trong tài khoản ra ngoài rồi, cô định một mình phiêu bạt ở bên ngoài thật sao? Hắn nhất định không để cô làm bậy một lần nữa.
"Lão đại, phía trước có tập kích .”
“Là kẻ nào?"
“Bọn chúng là .”thợ săn chợ đêm?"
Đại Hổ rút súng, bên đường vang lên tiếng rầm rầm, đám người dân sợ hãi kêu thét lên tìm kiếm chỗ trốn, bọn họ không thể nào ngờ đến, ngay lập tức lại có một vụ nổ súng trên đường bạo động như vậy.
Trương Đình nhíu mày, hắn cũng rút một khẩu súng ngắn ra, lắp đạn vào trong.
Đoàng.
"Lão đại .”
cẩn thận.Đại Hổ né người, cùng lúc gào lên.
Trương Đình nhanh như cắt, khi viên đang kia xuyên qua cửa sổ, hắn liền cúi xuống, vai hắn bị đầu đạn sượt qua, còn để lại một rách nhỏ.
Viên đạn ghim ở tay mở cửa xe đối diện.
Tài xế thấy tình hình không ổn, hắn liền mở lớp chống đạn phía trước, nhưng cũng chưa kịp, phía trước liền có dị vật xông lên.
“Khốn kiếp, là thuốc nổ .”
Trương Đình, Đại Hổ đạp tung cửa kính phóng ra ngoài, tên tài xế xấu số hơn ngồi ghế lái, không kịp chạy thoát, chỉ trong một tích tắc, chiếc xe nổ tung, lửa bắn tung tóe.
"Lão đại .”
anh không sao chứ?"
Đại Hổ và Trương Đình đều bị áp lực khổng lồ của vụ nổ Cánh tay phải của Đại Hổ dường như đã bị gãy, hắn đau đớn, khuôn mặt tuốt mồ hôi đứng dậy, Trương Đình cũng kia bắn ra xa.
không khá khẩm hơn, quần áo trên người đều bị cháy xém, trên mặt hắn đã chảy máu. Đại Hổ hoảng hốt, nhưng hắn không có thời gian hỏi thăm, đám thợ săn kia liền tiếp tục xả súng.
Trương Đình nhổ một bãi nước bọt, hắn nấp vào một góc tường, thay băng đạn mới.
Đoàng đoàng đoàng!!! Con đường gần như bị phá hủy, Trương Đình cùng Đại Hổ vần nhau với lũ thợ săn kia, không biết rốt cuộc kẻ đứng đẳng sau là ai, nhưng điều động được một lượng lớn thợ săn đến như vậy, quả thật đã phí không ít tâm sức.
Trương Đình nghiến răng, tròng mắt lạnh lẽo.
Hắn quay người, nhảy lên một bốn công của một khu nhà.
Đoàng!!! Một tên thợ săn nhìn thấy, liền chĩa súng lên.
Người bên trong nhà vừa chạy ra liền kinh hãi thét lên.
Trương Đình trừng mắt, chĩa súng vào hắn, tên đó liền nín thinh, Trương Đình uy hiếp hắn, sau đó chạy vào nhà.
“Anh định làm gì .” Người kia hoảng hốt kêu lên, nhưng Trương Đình không đáp lời hẳn.
Nhà bến của người này lộn xộn, bếp ga còn chưa kịp tắt, Trương Đình liền rút phắt bình ga ra ngoài.
Trước khi rời khỏi, hắn còn lấy theo một chiếc bật lửa.
“Anh .”
Trương Đình gạt nòng súng, tên kia kinh hãi, liền ngất xỉu Hắn không nói nhiều, liền đi lên sân thượng.
"Lão đại .” Đọc truyện online nhanh nhất tại
Đám thợ săn kia quả nhiên cũng đã đuổi theo lên tận sân thượng, tất cả đều bịt mặt, vừa nhìn thấy bóng dáng của Trương Đình, bọn cúng liền lập tức xả súng.
Bả vai của Trương Đình đã trúng đạn, lúc này vận động, lỗ máu lại không ngừng chảy.
Mặt hắn hơi xanh đi vì mất máu, nhưng hành động lại vẫn cực kỳ dứt khoát.
Đại Hổ dường như đã phát hiện ra ý định của Trương Đình, quả nhiên, sau một màn vờn chuột trên sân thượng, đảm thợ săn kia liền tập trung toàn bộ lại để vây công bọn họ, Trương Đình liền châm lửa, chỉ một khắc sau, liền ném chiếc bình ga kia ra ngoài.
Giây trước khi hắn nhảy khỏi sân thượng, khẽ hạ lệnh cho Đại Hổ:
"Giữ lại một tên!"
Buổi chiều hôm đó, sân thượng của một khu tập thể nổi tung, khi cảnh sát đến nơi, ngoài tìm thấy vài thịt thể, thì không còn gì đáng để điều tra.
Bọn họ kết luận, đây là một vụ ẩu đả, sau đó tin tức của vụ án cũng không được công bố, toàn bộ giải quyết trong im lặng.