Cách đó không xa, Dương Tiêu chạy tới trước mặt đồng đội, nhíu mày nói: “Mọi người đừng hốt hoảng, vừa rồi là tình huống đặc biệt, không có ai ngăn cản cô ta, là người đều có thể ném trúng! Cho nên lát nữa tôi theo Thẩm Từ Tâm, hai người cũng chú ý một chút.”
Lúc anh ta nói xong, trọng tài cũng thổi còi, tiếp tục thi đấu.
Dương Tiêu cầm bóng, ánh mắt trầm xuống, đến thẳng Thẩm Vu Quy.
Anh ta muốn cô phải trả giá đắt vì đã bắt nạt Thẩm Chỉ Lan.
Phí Nam Thành nheo mắt, dù biết cô nhóc này không đơn giản, nhưng anh vẫn lo lắng.
Mục đích của Dương Tiêu rất rõ ràng, ánh mắt anh ta quá mức hung ác, Phí Nam Thành đã thấy, lúc bóng ở chỗ Thẩm Vu Quy, anh ta cố ý dùng đầu gối đá vào bụng cô.
Phí Nam Thành không suy nghĩ nhiều, sau cú đá này, người quái dị sẽ đau thành bộ dạng gì, anh thậm chí có chút hối hận, có phải anh không nên buông tay ra hay không, ngộ nhỡ cô không được…
Trong sự lo lắng của anh, cô di chuyển.
Cô nhìn giống như lơ đãng nghiêng người, né tránh ám chiêu của Dương Tiêu, để anh ta đá vào khoảng không, nhân cơ hội này, cô vươn cánh tay thon dài của mình ra, nhẹ nhàng lấy lại bóng từ trong tay anh ta.
Cô gái dẫn bóng, trong đôi mắt phượng kia là ánh sáng tự tin, cô tìm đúng góc độ, đứng tại chỗ nhảy lên, dùng sức ném bóng.
Theo động tác của cô, tim mọi người giống như ngừng đập.
Nơi này chính là ở trong khu vực ba điểm!
Cho dù là giáo viên hay cầu thủ muốn dẫn bóng cũng rất khó! Hơn nữa sức của nữ sinh không bằng nam sinh, ít có khả năng ném vào được 3 điểm!
Phí Nam Thành nheo mắt, ánh mắt dừng trên người cô gái, trên mặt cô là nụ cười rạng rỡ, kiêu ngạo, giống như một mặt trời nhỏ, vô cùng chói mắt.
“A!” Mọi người lại khiếp sợ kêu lên.
Bóng vào rồi!
Tất cả mọi người đều ngừng lại, thậm chí toàn bộ người trên sân bóng đều kinh ngạc!
Trọng tài là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta thổi còi, tuyên bố: 27: 20.
Thẩm Vu Quy và Phí Nam Thành mới chỉ ra sân được nửa phút, lại ném bóng vào rổ được ba lần, ghi được 7 điểm!
Lần 1 có thể nói là gặp may, nhưng lần thứ hai….Chỉ cần không phải là ngu ngốc cũng nhìn ra được, cô biết chơi bóng!
Mọi người sôi trào.
Trương Thiên Thiên vừa mới còn lo lắng, nhưng lúc này cô ấy điên rồi, hai tay đặt ở gần bên miệng, hô to: “Từ Tâm! Từ Tâm! Từ Tâm!”
Thẩm Vu Quy giương môi, đây đều là kỹ thuật cơ bản, có cần phải kích động như thế không?
Cô đặt tay lên môi hôn một cái, cho Trương Thiên Thiên một nụ hôn gió!
Dáng vẻ kiêu ngạo lại tùy ý của cô quá mê người!
Trương Thiên Thiên bị dáng vẻ ‘đẹp trai’ này của cô, giọng nói lập tức bén nhọn: “A A A!”
Trên sân bóng, bóng người nhỏ bé kia giống như có ma lực hấp dẫn ánh mắt Phí Nam Thành, ánh mắt anh lóe lên sự kinh diễm.
Dáng người nhỏ bé như vậy, làm sao lại có được năng lực đó!
Anh đưa tay ra, đè lên ngực, khống chế nhịp tim đang đập loạn của mình.
……….
Tiếp tục thi đấu.
Lần này rốt cuộc không ai dám xem thường Thẩm Vu Quy.
Nhưng mà đã muộn.
Dương Tiêu đừng nói muốn đụng vào cô, ngay cả tự vệ cũng rất khó! Cơ thể Thẩm Vu Quy quá linh hoạt, anh ta còn chưa kịp phản ứng, cô đã cướp được bóng của anh ta.
Sau đó là thời gian biểu diễn của cô.
Phí Nam Thành cướp được bóng đều sẽ chuyền lại cho cô, mặc dù hai người chưa có tập luyện qua, nhưng một ánh mắt của anh, cô liền hiểu, phối hợp không chê vào đâu được!