Làm sao Thẩm Vu Quy cũng không nghĩ tới, Phí Nam Thành vậy mà lại ra sân, động tác khởi động của cô ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh.
Anh cởi cà vạt ra, ném cho trợ lý, ống tay áo cũng xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, cho dù là như thế, anh mặc quần âu và đi giày da, chơi bóng cũng không tiện?
Thẩm Vu Quy đang nghĩ ngợi, Trần Tử Phàm đã đi tới, có lòng tốt nói: “Lát nữa nếu như cậu cảm giác được có nguy hiểm, để bóng đó cũng không sao, đừng để cho chính mình bị thương, còn có chúng tôi sẽ cố gắng không truyền bóng cho cậu, cậu bảo vệ tốt chính mình là được.”
Nói xong lại không yên lòng dặn dò thêm: “Không cần sợ, có tôi và anh họ bảo vệ cậu, cậu trốn sau lưng chúng tôi là được.”
Thẩm Vu Quy: ???
Tránh ở phía sau thì làm sao ném bóng!
Tranh tài bắt đầu.
Thẩm Vu Quy hơi cúi người, đi theo hai người bắt đầu di chuyển, lại bị Phí Nam Thành và Trần Tử Phàm cố ý ngăn ở phía sau, cản trở ba người Dương Tiêu đến gần cô, cũng cản trở Thẩm Vu Quy đụng vào bóng.
Thẩm Vu Quy…
Cô nhìn qua Phí Nam Thành đang bị hai người vây quanh, trong tay anh đang cầm bóng, nếu như muốn chuyền cho Trần Tử Phàm thì độ khó quá cao, cho nên cô gọi: “Chuyền cho tôi!”
Phí Nam Thành bảo vệ Thẩm Vu Quy ở sau lưng, một mình đối mặt với hai người bên đối phương.
Dương Tiêu mấy lần muốn vòng qua anh, ra tay với Thẩm Vu Quy, nhưng đều bị anh ngăn lại. Lúc này bóng trên tay anh, trước mặt lại có hai người cản.
Thật ra hai người kia cũng không cản được anh, nhưng nếu như anh dẫn bóng qua, sẽ để lộ Thẩm Vu Quy cho Dương Tiêu.
Là ném bóng hay là bảo vệ người?
Anh nhíu mày, nhìn về phía rổ, ánh mắt lại rơi về phía Trần Tử Phàm, chuyền bóng cho anh ta là chuyện không thể, như vậy hiện tại…
Anh làm một động tác giả, dẫn dụ hai người bên cạnh Dương Tiêu chạy tới, nhưng lại đưa bóng lại cho Thẩm Vu Quy.
“Anh họ, sao anh lại đưa cho cậu ấy! Cậu ấy đâu biết chơi!”
Trần Tử Phàm đứng ở xa, nóng nảy nói.
Phí Nam Thành nheo mắt lại, không biết vì sao khi cô nói ba chữ “chuyền cho tôi”, anh lại vô hình có chút tin tưởng cô…
Anh bằng vào sức của mình ngăn lại Dương Tiêu và một người khác, nhìn chằm chằm nơi xa, trong ánh mắt có thứ ánh sáng nào đó đang chuyển động.
Chỉ thấy bóng người kia linh hoạt, nhanh chóng xuyên qua dám người, lưu loát đập bóng xuống hai lần, cứ như thế trong lúc mọi người trợn mắt há mồm, cô đi tới chỗ mặt rổ, sau đó, hai chân hơi dùng sức nhảy lên, bàn tay dùng lực đẩy bóng, quả bóng bay lên không trung, vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó chính xác rơi vào trong rổ!
“A!”
Toàn bộ hiện trường tranh tài đều nổ tung!
Phí Nam Thành chỉ thấy một bóng người yếu ớt mảnh mai, sau khi dẫn bóng về, quay người cười, chạy tới chỗ anh, giơ tay lên, hô lớn: "give-me-a-high-five!"
Một câu tiếng anh, khiến Phí Nam Thành vô thức giơ tay lên đập tay với cô.
Anh nheo mắt, nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của cô, khóe môi hơi giương lên.
Vừa rồi tư thế ném bóng tiêu chuẩn của cô, thân thể linh hoạt, còn có dáng vẻ lưu loát sau ném bóng, mỗi một động tác đều giống như mây bay nước chảy, cô tuyệt đối là người chơi bóng rổ!
Lúc chuyền bóng cho cô cũng là bị buộc bất đắc dĩ, thật không nghĩ tới anh cho cô cơ hội, cô đã giao bài, hơn nữa còn hoàn thành một cách hoàn mĩ!
Một cô gái lại có thể làm đến mức độ này?
Rốt cuộc trên người cô còn có bao nhiêu bí mật! Ánh mắt Phí Nam Thành đột nhiên lóe lên.
Mà Trần Tử Phàm cũng sợ ngây người.
Vừa mới xảy ra chuyện gì? Mắt gấu trúc vậy mà ném vào rổ?
Cái thế giới này có phải quá huyền ảo không!