Một phút sau, Trần Tử Phàm bỗng nhiên xông tới, lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã ôm lấy eo cô ấy, vác cô ấy lên vai, hưng phấn xoay tròn: “Cậu quá tuyệt vời! Trương Thiên Thiên, cậu chính là nữ thần của tôi!”
Trương Thiên Thiên bị dọa, sợ hãi giữ chặt áo anh ta, sợ mình rơi xuống, cô ấy sốt ruột nói: “Sao thế?”
Không phải người này có vấn đề về tinh thần chứ?
Cuối cùng Trần Tử Phàm cũng dừng lại, bỏ Trương Thiên Thiên xuống, anh ta cầm bản nháp kia, hôn mạnh vào nó, sau đó chạy đến bên cạnh, anh ta kích động hất toàn bộ đồ trên mặt bàn xuống đất, một lần nữa lấy một tờ A4 ra, ở trên đó tô tô vẽ vẽ.
Trương Thiên Thiên thật vất vả mới đứng vững, chờ cô ấy kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, sắc mặt cô ấy đỏ lên, anh ta vừa mới ôm cô ấy?
Dương Minh và Vương Khánh Quốc lại hiểu ra được cái gì, ánh mắt họ sáng lên, bỏ bữa sáng sang một bên, một trái một phải đứng sau lưng Trần Tử Phàm, sau khi nhìn thấy phương pháp tối ưu hóa kia, Dương Minh sợ hãi thán phục: “Con mẹ nó! Thật đúng là không nghĩ tới còn có thể như thế! Dùng biện pháp này để tối ưu hóa, có thể khiến cho thiết kế của chúng ta tăng tốc gấp trăm lần.”
Vương Khánh Quốc gần như muốn thét lên: “Trời ơi, Trần Tử Phàm, sao cậu lại nghĩ ra được biện pháp này? Coi như rùa đen có ở chỗ này, chỉ sợ cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn!”
Trần Tử Phàm không ngừng bút, giải thích: “Là tôi nhìn thấy trên bản nháp của Trương Thiên Thiên, cô ấy hình như định dùng cách này, chỉ là kẹt lại ở đó.”
Vẻ mặt Trương Thiên Thiên mờ mịt: “A?”
Cô ấy gãi đầu.
Từ tối hôm qua đến sáng nay, cô ấy vắt hết óc lên suy nghĩ, nghĩ đến não cô ấy sắp thành bột, cô ấy đi về phía trước, nhìn thấy những thứ Trần Tử Phàm viết trên giấy, nghi ngờ nhớ lại: Mình có nghĩ đến biện pháp này sao?
Cô ấy ngây ngốc như gà nhìn Trần Tử Phàm viết ra thuật toán, sau đó chụp ảnh lại gửi cho thầy giáo, lúc này mới lên tiếng: “Còn đứng ngây người ở đó làm gì, các anh em, chúng ta làm thôi.”
Ý tưởng đã có, hiện tại chính là lúc bắt tay vào hành động. Ba người căn bản không để ý đến Thẩm Chỉ Lan, bật máy tính lên, bắt đầu gõ lên bàn phím.
Thẩm Chỉ Lan đứng ở đó, mắt thấy kỳ tích xảy ra!
Năm phút đồng hồ…Anh ta thế mà lại ở năm phút cuối cùng nghĩ ra biện pháp ưu hóa tốt hơn. Phương án tối ưu hóa kia….Tuy cô ta kiến thức nửa vời, nhưng cũng biết nó mạnh hơn của Dương Tiêu nhiều lắm!
Cô ta kinh ngạc nhìn họ, điện thoại di động của cô ta vang lên.
Trương Thiên Thiên học bộ dáng kiêu căng vừa rồi của cô ta: “Thẩm Chỉ Lan, thầy giáo gọi điện cho cô kìa, cô nói xem, thầy giáo có hài lòng với phương án tối ưu của chúng tôi không?”
Thẩm Chỉ Lan siết chặt ngón tay, sắc mặt hung ác, cầm điện thoại lên nghe, giọng nói của thầy giáo truyền đến: “Bạn học Thẩm Chỉ Lan, cuộc thi đấu lần này, các thầy đã quyết định để nhóm Trần Tử Phàm tham gia! Các em bị loại!”
Cô ta há to miệng, chỉ cảm thấy có một bàn tay hung ác tát vào mặt cô ta, cô ta nói vào trong di động: “Thưa thầy, trước mắt họ còn chưa có viết ra….”
“Thầy đã xem qua phương án của họ, rất đặc sắc, em không cần nói nhiều!” Thầy giáo nói xong câu đó liền cúp máy.
Thẩm Chỉ Lan nhìn ba người đang bận rộn, có Trần Tử Phàm ở đó, cô ta vẫn luôn biết họ sẽ thành công.
Nhưng mà bây giờ, không có… cô ta không có gì cả!