Ánh mắt Trần Tử Phàm rơi vào bản nháp kia.
Trên đó viết không hoàn chỉnh nhưng lại khiến cho hai mắt anh ta tỏa sáng, giống như là mây đen che kín, đột nhiên có một tia chớp lóe lên, soi sáng cả bầu trời.
Đầu óc anh ta nhanh chóng chuyển động, trong đầu suy nghĩ đến thuật toán này.
Trần Tử Phàm cầm lấy sữa đậu nành uống hai ngụm, đang muốn nói gì đó, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra.
Thẩm Chỉ Lan đi ở phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, một chiếc áo khoác màu xanh lam, khiến cho khí chất của cô ta khá tốt, cô ta đi vào trước, Dương Tiêu nhắm mắt theo đuôi cô ta.
Ánh mắt Thẩm Chỉ Lan kiêu căng nhìn qua tất cả mọi người, khoa trương nói: “Wow, không phải các người cả đêm không ngủ chứ?”
Ba người đàn ông không có khả năng tranh chấp với cô ta, Trương Thiên Thiên thấy việc nhân đức không nhường ai, nhanh chóng tiến vào hình thức chiến đấu, cô ấy đứng lên nói: “Cô tới làm gì!”
Thẩm Chỉ Lan cười: “Dĩ nhiên là đến quan tâm các người, các người cả đêm không ngủ, đã làm xong tối ưu hóa rồi sao?”
Cô ta nói đến đây, cúi đầu nở nụ cười: “Tuy ngày mai là hết hạn, nhưng tôi nói cho thầy giáo, nếu như chờ đến ngày mai rồi mới quyết định người nào qua tham gia thi đấu, thời gian quá vội vàng, cho nên thầy giáo vừa gửi tin tới, nếu như trước 8 giờ sáng nay, các người vẫn chưa hoàn thành xong tối ưu hóa, như vậy…Chúng tôi sẽ tham gia thi đấu.”
Cô ta cố ý cúi đầu nhìn đồng hồ: “A, còn có năm phút nữa là đến tám giờ, hình như…Các người vẫn chưa nghĩ ra? Lần này phải làm sao?”
Trương Thiên Thiên tức giận nói: “Sao cô có thể làm như thế? Ngày mai mới là ngày hết hạn, cô dựa vào cái gì mà muốn chiếm dụng thời gian một ngày của chúng tôi?”
Thẩm Chỉ Lan khẽ nâng cằm lên, kiêu căng nhìn người trước mặt: “Chỉ bằng vào việc các người đã nghiên cứu 1 tháng cũng chưa tìm ra manh mối để tối ưu hóa, đừng nói là cuối ngày hôm nay, cho dù cho các người thêm 1 tháng cũng chỉ là lãng phí thời gian!”
Thẩm Chỉ Lan cười nhạo: “Được rồi, thời gian đã đến, các người có thể thu dọn đồ đạc rời đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!”
“Cô…!” Nếu như có thể, Trương Thiên Thiên rất muốn giội cốc sữa đậu nành trong tay cô ấy lên mặt Thẩm Chỉ Lan, cô ấy mở to mắt, trong mắt không che giấu hết lửa giận.
Cho dù hôm qua cô ấy mới gia nhập, nhưng trong một đêm tiếp xúc, Trương Thiên Thiên liền hiểu, ba người Trần Tử Phàm đã bỏ ra những gì vào bản thiết kế này. Cô ấy nhìn về phía Dương Minh và Vương Khánh Quốc, vành mắt của hai người đàn ông đều đỏ lên, trên người họ lộ ra cảm giác bất lực, khiến cho Trương Thiên Thiên cảm thấy chua xót.
Thẩm Chỉ Lan nhìn họ, lộ ra nụ cười thắng lợi, tầm mắt của cô ta rơi vào trên người Trần Tử Phàm, ánh mắt lóe lên sự phức tạp, cô ta một lần nữa nhắc lại: “Trần Tử Phàm, trước kia anh cũng coi như là đối xử tốt với tôi, cho nên tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, chỉ cần anh gia nhập nhóm của tôi, như vậy thiết kế này vẫn là của anh.”
Ba người Trương Thiên Thiên đồng loạt nhìn về phía Trần Tử Phàm.
Trần Tử Phàm nhìn chằm chằm bàn, không nói chuyện.
Thẩm Chỉ Lan lại gọi một tiếng: “Trần Tử Phàm?”
Lúc này Trần Tử Phàm mới hoàn hồn, anh ta không để ý đến Thẩm Chỉ Lan, mà chính là đưa tay lấy bản nháp, kích động, hưng phấn hỏi Trương Thiên Thiên: “Đây là của cậu?”
Trương Thiên Thiên không thấy rõ tờ giấy trên tay anh ta là gì, nhưng cô ấy viết rất nhiều bản nháp, đều ném ở đó, cho nên cô ấy sững sờ, khẽ gật đầu.