Nửa tiếng sau, cửa biệt thự vang lên tiếng gõ cửa, Vu Mạn Du từ trên lầu đi xuống, nhận lấy thuốc từ trong tay bác sĩ riêng.
Bác sĩ thở dài: “Thẩm phu nhân, bà nhất định phải thoải mái tinh thần, loại thuốc ngủ này cũng không nên dùng, mỗi lần tôi chỉ có thể cho bà hai viên, nếu như bà vẫn không ngủ được thì lại gọi điện cho tôi.”
“Được.”
Chờ Vu Mạn Du lấy thuốc xong, tiễn bác sĩ, lại đi lên lầu. Thẩm Vu Quy vẫn luôn trốn ở chỗ góc khuất, lúc này mới đi ra, trong ánh mắt cô lộ ra khiếp sợ và đau lòng.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, mẹ cô vậy mà lại mất ngủ đến mức cần phải dùng thuốc mới có thể ngủ được! Cô hối hận, vừa rồi cô không nên hung dữ với bà như thế. Vành mắt cô bất tri bất giác đỏ lên. Cô thở dài, đang muốn lên lầu, lại chợt nghe thấy trên ban công, bảo mẫu trong nhà đang gọi điện thoại, dáng vẻ lén lút.
Thẩm Vu Quy nheo mắt, lặng lẽ nghe bảo mẫu báo cáo: “… Đúng thế, còn đang khóc, bà ấy chờ đến 9 giờ, tôi vừa thấy bà ấy tìm bác sĩ lấy thuốc ngủ….Cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ sẽ sớm hậm hực, tôi nghe nói, người như thế đều sẽ chết sớm, như thế ngài có thể vào cửa.”
Người đầu dây bên kia là Bạch Trúc!
Thẩm Vu Quy nắm chặt tay, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Thế lực của Bạch Trúc thế mà đã vào cả trong nhà, trách không được mỗi lần mẹ muốn nói gì với cô, đều tránh ở trong phòng ngủ, tránh đi tất cả mọi người.
Bạch Trúc….Còn có tất cả những người đã bắt nạt mẹ con cô, sớm muộn cũng có ngày cô đòi lại tất cả.
………..
Thẩm Vu Quy một đêm không ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ hiện ra hình ảnh mẹ uống thuốc ngủ. Từ nhỏ cô đã sống ở nước ngoài, nhưng tình cảm của cô với mẹ và chị luôn rất tốt. Hàng năm vào ngày sinh nhật cô, mẹ đều gửi tặng những món quà do tự tay mình làm cho cô.
Cách xa như vậy, cô cũng cảm nhận được tình yêu mà mẹ dành cho cô. Cho nên, cô nhận định phải nhanh chóng lấy được quyền thừa kế, khống chế toàn bộ công ty, làm chỗ dựa cho mẹ, để Thẩm Thiên Hạo rút lui.
Thế nhưng, bây giờ cô không có gì cả, căn bản không có vốn để đối kháng với Thẩm Thiên Hạo, cô nhất định phải mượn thế lực Phí Nam Thành.
Xem ra, vẫn chỉ có cách là nhanh chóng theo đuổi Phí Nam Thành, để anh nhanh chóng đính hôn với cô.
Sáu giờ sáng, Thẩm Vu Quy rời giường, đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, sau đó đi học.
Ở chỗ cô không nhìn thấy, lúc cô ra cửa, trong phòng ngủ trên lầu, Vu Mạn Du đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô, vành mắt Vu Mạn Du đỏ lên, rõ ràng là một đêm không ngủ, bà không cười, trên mặt mang theo kiên nghị và thống khổ: “Vu Quy, mẹ xin lỗi, ủy khuất con, con của mẹ.”
……………………………
Thẩm Vu Quy mang theo bữa sáng tình yêu đến Phí gia.
Bởi vì cô không có nói trước, lúc cô đi tới cửa, lại đi hai vòng, cửa hông mới từ từ mở ra, chú Lý quản gia cười híp mắt với cô: “Thẩm tiểu thư tới, làm sao lại không vào?”
Thẩm Vu Quy mở to hai mắt, chỉ vào chính mình: “Tôi có thể vào không?”
“Dĩ nhiên, lão phu nhân đã dặn dò, nhất định phải mở tất cả các cánh cửa để cho Thẩm tiểu thư tiện theo đuổi tiên sinh.”
Thẩm Vu Quy:…
Lão phu nhân thật đúng là thần trợ công!
Thẩm Vu Quy cười với chú Lý, đi vào trang viên Phí gia, chú Lý đi trước dẫn đường, thoáng nhìn một bóng người trong vườn hoa, ánh mắt ông ta thâm thúy, hỏi: “Thẩm tiểu thư, thật ra cô không cần thiết theo đuổi tiên sinh, chỉ cần lão phu nhân làm chủ cho cô là được, cô cần gì phải vất vả như thế?”