Thế này thì không ổn rồi, cô đến để theo đuổi Phí Nam Thành, cũng không thể ngồi đất chứ?
Thẩm Vu Quy vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ, cô đi vào lớp học, đứng lên phía trên đầu, vỗ vỗ tay ra hiệu, sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người trong lớp, cô cười ha ha nói: “Ba hàng đầu các sinh viên chú ý! Mình thật sự rất rất thích môn học này, cho nên có thể xin các bạn cho mình một chỗ ngồi được không?”
Mọi người coi thường không thèm quan tâm đến cô.
Thẩm Vu Quy lấy ví tiền ra, băn khoăn giữa tờ 50 tệ và tờ 100 tệ, rồi cắn răng, lấy ra một tờ 100 tệ vẫy vẫy: “Tôi xin tặng 100 tệ”
Vẫn như cũ, không có ai quan tâm.
Thẩm Vu Quy: “… Hai trăm!”
Vẫn không ai quan tâm.
Thẩm Vu Quy lòng đau như cắt rút ra ba tờ: “Năm trăm!”
“Tôi nhường chỗ cho cô!” Một nam sinh ngồi hàng bàn đầu đứng dậy.
Thẩm Vu Quy:…
500 tệ một chỗ ngồi, có phải là quá đắt không?
Cô đi qua đó, nhìn tờ tiền trong tay, lòng như rỉ máu: “Năm trăm tệ hơi đắt nhỉ, ba trăm được không? Bốn trăm cũng được, hay là bốn trăm rưỡi?”
Sinh viên nam rút mạnh tờ năm trăm tệ trong tay cô ra, sau đó cười chạy ra phía sau, chen vào đám người, đứng đó nghe giảng.
Thẩm Vu Quy than thở: “Tiết học gì không biết, một chỗ ngồi tận năm trăm tệ! Hố người quá…!”
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên cảm nhận được không khí trong lớp học có gì đó không đúng, một luồng không khí trầm trầm từ cửa ra vào lan tới.
Cô hơi cứng người, lập tức đổi giọng: “…Năm trăm tệ mà cậu cũng nhường chỗ trong tiết học của Phí tiên sinh? Cậu đúng là không biết tốt xấu! Tiết học của Phí tiên sinh, một chỗ ngồi có giá mấy nghìn mấy vạn tệ cũng không đắt! Thật là không hiểu chuyện!”
Nói xong lời thật thật giả giả, cô quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Phí Nam Thành đang đứng ở cửa, hôm nay anh không mặc vest, mà mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo gile màu xám, khuy áo tinh tế thể hiện đẳng cấp của bộ trang phục. Nhìn tổng thể, anh như thêm vài phần nho nhã, bớt vài phần hơi thở của thương nhân. Hai tay đút túi quần, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng như cũ, đôi ánh mắt đen như mực, đang nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Vu Quy:…
Nói xấu người khác nhất định sẽ bị người ta nghe thấy, lại ứng nghiệm rồi.
Thẩm Vu Quy ho nhẹ, nói: “Chính là vì em quá thích…”
Bàn tay đút túi quần của Phí Nam Thành khẽ căng lại, sắc mặt cũng cứng hơn, sau đó, anh nghe thấy cô thở hổn hển nói tiếp: “tiết học của thầy”.
Cô giải thích thiếu tự tin, rồi vội vàng ngồi vào chỗ mà nam sinh kia nhường lại.
Phí Nam Thành:…
Thật là không còn gì để nói với cô gái này, “thích”, “rất thích” những từ này có thể tùy tiện nói ra vậy sao? Không hiểu gì cả!
Còn bao nhiêu sinh viên đang chờ anh lên lớp, Phí Nam Thành cũng không thể lãng phí thời gian với Thẩm Vu Quy, dứt khoát không nhìn về phía cô ấy nữa, đi lên bục giảng.
Thẩm Vu Quy ngồi im ngoan ngoãn như bé con, lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn chăm chú vào Phí Nam Thành.
Anh cũng không lấy giáo án ra mà tay không bước lên bục giảng, quay người viết lên bảng đen hai chữ: Tiền tệ.
Hai chữ, lực viết mạnh, chữ như rồng bay phượng múa.
Anh quay đầu, nhàn nhạt nói: “Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với mọi người cách nhìn về tiền tệ”
Ngữ điệu nói trầm thấp, lời nói mang theo sự khiêm tốn, ung dung và tự tin, tràn đầy sức hút. Tất cả mọi người trong lớp đều yên lặng nhìn anh, như không muốn bỏ lỡ bất cứ một câu giảng nào của anh.
Anh không giảng bài khô khan như các giáo sư bình thường khác, mà anh giảng bài dựa và cách nhìn của bản thân, các dự án tài chính đã từng thực hiện, anh tôn trọng tiền, lại không bị tiền chi phối, nội dung giảng khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.
Thậm chí còn có người lấy bút ghi âm ra, định rằng ghi âm lại để sau này từ từ nghe, từ từ nghiên cứu.
Thẩm Vu Quy chống cằm, nhìn Phí Nam Thành không chớp mắt, nghiêm túc nghe anh giảng bài.
Đây không phải lần đầu Phí Nam Thành giảng bài, nhưng chưa có hôm nào mà sự tập trung của anh kém như hôm nay. Mọi người đều đang nhìn anh, anh là người đã quen với nhiều tình huống lớn, cũng đã quen được người người nhìn chăm chú. Nhưng hôm nay, có một đôi mắt rất sáng, trong đó còn phảng phất có ánh lửa, làm cho anh không thể không nhìn qua đó vài lần.
Anh dừng lại một chút, tầm mắt dừng lại chỗ cô. Nhưng khoảnh khắc đó, khuôn mặt anh sầm lại, bởi vì anh phát hiện, con ma lem đó tuy rằng đang nhìn anh, nhưng rõ ràng là không chớp mắt lấy một cái, cô thất thần đi đâu rồi!
Học tiết học của anh mà cũng thất thần sao?
Trong lòng bỗng có một cảm giác không vui khó hiểu.
Thẩm Vu Quy đang nghĩ đến người ấy.