Ba giờ chiều, Thẩm Vu Quy và Trương Thiên Thiên đến phòng thí nghiệm của Trần Tử Phàm.
Trường rất coi trọng cuộc thi này, cho nên đã đặc biệt xây dựng một phòng thí nghiệm cho bọn họ.
Trần Tử Phàm cùng Dương Minh và một cậu bạn cùng lớp nhất nữa tên là Vương Quốc Khánh đang ngồi cùng nhau, thảo luận gì đó.
Nghe thấy có tiếng động, ba người cùng quay đầu lại nhìn.
Vương Quốc Khánh khá mập, khuôn mặt to gần gấp đôi mặt của Trần Tử Phàm, còn Dương Minh thì gầy khô, nhưng mắt ai nấy đều thâm quầng như mắt gấu trúc. Có thể nhìn ra được ba người vì cuộc thi mà dốc hết sức lực như thế nào.
Thẩm Vu Quy lên tiếng chào hỏi: “Hi, chào các cậu, giờ, mình có thể làm được gì cho các cậu?”
Trần Tử Phàm gãi gãi đầu, không nói gì, lại tiếp tục cùi đầu chau mày trầm tư.
Vương Quốc Khánh lại là người nhiệt tình “Chuyên ngành của cậu kém, cậu đến đây nhìn chúng tôi viết chữ hành tinh khác à. Cậu muốn đi đâu chơi thì đi, đến lúc đó chúng tôi cũng không quên điểm của cậu đâu!”
Thẩm Vu Quy: …
Trương Thiên Thiên cũng vỗ vỗ vai cô nói: “Mình đi xem giúp được gì họ không, cậu cứ tìm chỗ ngồi chơi, nếu thấy chán quá thì chơi game một lúc”
Thẩm Vu Quy:…
Trương Thiên Thiên qua bên kia, ba cậu nam sinh không ý kiến gì, bởi vì môn tin học của Trương Thiên Thiên rất tốt. Thế rồi, bốn người lại tiếp tục thảo luận sôi nổi.
Thẩm Vu Quy nhìn bốn người họ, khóe miệng giật giật.
Phương án tối ưu này thật sự không khó lắm.
Cô thở dài, rồi dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, nghĩ nghĩ, định đi rót nước cho bọn họ, kết quả trong bình nước nóng không còn một giọt nào.
Thẩm Vu Quy nhấc bình đựng nước nóng lên, rồi nói với bốn người kia: “Mình rảnh rỗi cũng thấy ngại, mình đi lấy nước cho các cậu!”
Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, rồi đi về phía phòng lấy nước, vừa hay cô nghe thấy có hai sinh viên bên cạnh đang nói chuyện.
“Woa! Là chủ tịch hội động quản trị tập đoán Phí Thị, Phí Nam Thành! Không ngờ lại có ngày mình được học lớp thầy ấy dạy!”
“Mình nghe nói thầy ấy đẹp trai cực kỳ, hơn nữa IQ lại cao, 15 tuổi thi đỗ vào đại học Hoa Hạ, 18 tuổi đi bồi dưỡng ở đại học Harvard, 20 tuổi về nước, dẫn dắt tập đoàn Phí Thị từng từng bước đứng vững trên thương trường, đến bây giờ, khoa tài chính của trường chúng ta vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về thầy ấy!”
“Đại nhân vật như vậy, vì niệm tình trường cũ mới đồng ý trở thành giáo sư danh dự, mỗi tháng đến giảng một tiết học. Tiết học của thầy ấy lúc nào cũng kín chỗ, nhiều người đến lớp còn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở phía sau nghe giảng. Chúng mình mau đi thôi, mình đã giữ chỗ rồi, nếu đến muộn thì không kịp mất!”
Thẩm Vu Quy:…
Bước chân của cô chậm lại một chút, nhìn về phía hai nữ sinh đi, ánh mắt có tia sáng lướt qua.
Phí Nam Thanh lại đến trường sao? Còn là giảng viên ?
Cô nghĩ nghĩ một lát rồi quay người chạy.
Đặt bình nước nóng ở bên ngoài phòng thí nghiệm, cô nói vọng vào: “Nếu muốn uống nước thì tự đi lấy nhé, tôi có việc bận, đi trước đây!”
Trương Thiên Thiên bất ngờ, hỏi : “Từ Tâm, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Vu Quy: “Đi cưa trai đẹp!”
Trương Thiên Thiên:…
Động tác bốn người cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ còn chiếc bình giữ nhiệt yên lặng ở đó, còn Thẩm Vu Quy đã chạy mất dạng rồi.
Thế mà bảo ngại lắm!
Thẩm Vu Quy đi theo phía sau hai cô nữ sinh nọ, rất nhanh, cô đã đến được học viện tài chính.
Chưa tới giờ vào lớp, nhưng trong lớp đã chật cứng người. Quả thực đúng như lời hai cô gái ban nãy vừa nói, không có chỗ ngồi, có nhiều người phải đứng phía sau.
Lúc cô chen được vào bên trong, mới phát hiện, không còn chỗ trống.