*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông này từng là khách của Tiểu Ngải, lúc ấy hắn mang tới một hình vẽ kỳ lạ bảo Tiểu Ngải xăm lên sau lưng hắn. Trong mắt Tiểu Ngải, hình vẽ đó vừa không đẹp, vừa chẳng nhìn ra có ý nghĩa gì, cho nên cô có ấn tượng khắc sâu hơn đối với người này.
Nhưng đó đều là chuyện của nửa tháng trước, cô không rõ người đàn ông này đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì? Bởi vì Tiểu Ngải vô cùng hoảng sợ, cô vẫn liều mạng giãy giụa, cho đến lúc cuối cùng từ từ rơi vào bóng tối... Ký ức của Tiểu Ngải cũng chỉ đến đó là kết thúc.
Có lẽ là vì Tiểu Ngải quá thích Nhiếp Tiểu Vũ, cho2nên sau khi cô chết, chẳng những tàn hồn của cô bám vào hình xăm do chính tay mình xăm trước khi chết, mà hơn nữa, chỉ cần Nhiếp Tiêu Vũ uống rượu làm độ ẩm cơ thể hơi tăng cao, âm hôn của Tiểu Ngải sẽ xuất hiện bên cạnh cậu ta.
Sau đó, tôi kể lại một lượt tình huống cho chú Lê. Nghe xong, chú cảm thấy thứ bám vào hình xăm cá heo này không phải tàn hồn gì, mà là toàn bộ linh hồn của Tiểu Ngải, cho nên mới có tình trạng Nhiếp Tiểu Vũ vừa uống rượu, cô ta sẽ lập tức xuất hiện.
Hiện giờ xem ra chuyện này hơi khó giải quyết, nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tiêu Vũ thì biết, chắc là8cậu ta không biết thợ xăm tên Tiểu Ngải này đã chết. Hơn nữa, sau đó tôi lên mạng điều tra, trên mạng cũng không có bất kỳ tin tức gì về việc thợ xăm hình Tiểu Ngải xảy ra chuyện... Nói cách khác, cho tới bây giờ, trừ hung thủ và chúng tôi ra, vẫn chưa có ai phát hiện Tiểu Ngải đã bị hại.
Theo lý mà nói, từ khi Nhiếp Tiểu Vũ xăm hình đến giờ ít nhất cũng đã qua hơn hai mươi ngày, tại sao lại không có ai phát hiện cô gái này đã bị hại chứ? Giờ mà muốn giải quyết chuyện này chỉ có hai cách. Một là để Nhiếp Tiểu Vũ tẩy hình xăm này đi; một cách khác là chúng tôi2phải tự mình đến Thượng Hải một chuyên mới được.
Về sau tôi kể tình hình của Tiểu Ngải cho Nhiếp Tiểu Vũ, cậu ta cũng tỏ ra kinh ngạc: “Anh nói cô gái trẻ kia đã chết? Không thể nào! Mấy ngày nay tôi còn thấy trên Weibo của cô ấy có đăng lên mấy bức hình xăm mới mà?!”
Tôi suy nghĩ rồi hỏi: “Cậu có số điện thoại của studio xăm hình kia không?”
Nhiếp Tiêu Vũ gật đầu, sau đó lục ra một bức ảnh chụp danh thiếp trong album điện thoại, bên trên có số điện thoại của studio xăm hình đó, tôi bèn lấy điện thoại di động ra gọi đến đó.
Chẳng bao lâu có một người đàn ông bắt máy: “Xin chào, anh tìm ai?” Tôi2nói rất lễ phép: “Xin chào, cho hỏi có Tiểu Ngải ở đó không?”
Người đàn ông trong điện thoại hơi do dự, rồi trả lời tôi: “Mấy ngày nay Tiểu Ngải xin nghỉ, anh muốn xăm hình có thể đến trực tiếp. Nếu cô ấy không có mặt, anh cũng có thể tìm sư phụ khác xăm. Tay nghề của thợ trong tiệm chúng tôi đều rất tốt.”
Tôi đáp có lệ vài câu rồi cúp máy. Xem ra người của studio này cũng không nói thật, có lẽ là vì bọn họ mới dẫn đến việc Tiểu Ngải mất tích thời gian dài như vậy mà cũng không có ai biết. Lúc này tôi nhìn Nhiếp Tiêu Vũ, sau đó tỏ vẻ đồng tình nói: “Có hai cách giải quyết.6Nếu cậu muốn bớt rắc rối, cứ xóa hình xăm là xong. Tôi đoán chỉ cần tẩy hình xăm này đi, linh hồn của Tiểu Ngải sẽ không quấn lấy cậu nữa. Còn một cách nữa là chúng tôi ra mặt tìm kiếm Tiểu Ngải, để cô ấy được yên nghỉ, như vậy linh hồn quấn lấy cậu dĩ nhiên cũng rời đi. Tuy nhiên, cách này tốn sức người, sức của và thời gian khá nhiều, cho nên phải xem cậu muốn làm thế nào?”
Nhiếp Tiểu Vũ ngẫm nghĩ và nói: “Người kia... sư phụ Tiểu Ngải kia chết như thế nào?” Tôi khẽ nhún vai đáp: “Giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể, có điều chắc chắn là bị người ta hại chết.”
Nhiếp Tiêu Vũ gục đặc đầu, sau đó rơi vào im lặng. Khi tất cả chúng tôi đều cho rằng cậu ta sẽ chọn cách thứ nhất, lại nghe cậu ta nói: “Vậy mọi người đến Thượng Hải tìm kiếm cô ấy giúp tôi đi, tất cả chi phí đều do tôi bỏ ra. Cô gái trẻ đó rất tốt, tôi thật lòng không hi vọng cô ấy chết một cách không rõ ràng như vậy.”
Tôi thấy bụng dạ của thằng nhóc này vẫn khá tốt, chỉ xem sự thành thật này của cậu ta, chắc trước kia lúc đóng phim cũng hay bị người ta bắt nạt lắm... Nghĩ đến đây tôi bèn giơ tay chỉnh sửa lại quần áo giúp cậu ta, sau đó cười bảo: “Được, vậy chúng tôi sẽ đến Thượng Hải xem tình hình thế nào trước rồi nói. Có điều trong khoảng thời gian này cậu cũng không cần sợ. Lát nữa Lê đại sư sẽ cho cậu một lá bùa vàng, lần này cậu nhất định phải luôn đem theo người. Trước khi phía chúng tôi làm xong chuyện, đừng làm mất nữa đấy!” Nhiếp Tiêu Vũ lập tức luôn mồm đáp ứng: “Không đâu, không đâu! Lần này nhất định tôi sẽ giữ kỹ”
Sau khi tiễn Nhiếp Tiêu Vũ về, chúng tôi bàn bạc đơn giản cho chuyến đi Thượng Hải. Vì vậy, trưa ngày hôm sau, ba người chúng tôi bắt chuyến tàu đến Thượng Hải... Trước đây nhận công việc kiểu này, chúng tôi chẳng cần phải tiết kiệm làm gì, dù sao cũng là do khách hàng chi tiền. Tuy nhiên lần này không biết tại sao chúng tôi lại không xuống tay được với Nhiếp Tiêu Vũ. Theo lý hiện giờ cậu ta đang nổi, nhất định kiếm được khá nhiều tiền, nhưng chúng tôi vừa thấy dáng vẻ thật thà của cậu ta thì cảm thấy không đành lòng tiêu pha lung tung tiền của cậu ta. Sau khi đến Thượng Hải, đầu tiên chúng tôi tìm một khách sạn tốc hành để vào ở, sau đó dựa theo địa chỉ Nhiếp Tiểu Vũ đưa, đi tới một con phố buôn bán ở khu Bảo Sơn của Thượng Hải. Mặt tiền cửa tiệm studio xăm hình kia của Tiểu Ngải không bắt mắt lắm, rất có cảm giác rượu thơm không sợ hẻm sâu.
Ba người chúng tôi đẩy cửa bước vào, lúc ấy trong tiệm đang có một người khách xăm hình. Một người đàn ông xăm hình đầy cánh tay nhìn thấy chúng tôi đến thì lập tức ra chào đón.