*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, chú Lê trợn trừng mắt lườm tôi: “Cút đi!” Tiếp theo chú lại bắt đầu cẩn thận quan sát hình xăm cá heo kia. Tôi thấy chú Lê già cả mắt mờ nhìn không ra cái gì, nên gọi thêm Đinh Nhất lại đây xem, vì thể lại biến thành cảnh ba người chúng tôi cong mông nhìn chằm chằm vào hình xăm ở bụng dưới của Nhiếp Tiểu Vũ... Bây giờ ngẫm lại, hình ảnh lúc đó đích thực hơi quái dị. Đặc biệt là Đinh Nhất, nhìn chằm chằm cái hình xăm kia chừng một phút đồng hồ, lúc này mới đứng lên nói với tôi: “Màu sắc đêm qua đúng là đã trở nên nhạt đi!” Tôi thấy rốt cuộc đã có người cùng2quan điểm với mình, lập tức vỗ bộp tay nói: “Đấy, cháu đã nói mà! Nào, chú Lê mang kính viễn thị của chủ ra đây cho cháu xem cái nào!”
Chú Lê nghe thể thì trừng mắt lườm tôi, không thèm phản ứng với tôi. Lúc này trên bụng dưới của Nhiếp Tiểu Vũ nổi lên một tầng da gà, vì thể ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Cậu lạnh à?”
Nhiếp Tiêu Vũ hơi ngại ngùng đáp: “Có hơi hơi...”
Tôi gật gù nói: “Ráng thêm một lát, lập tức xong ngay...”
Nói xong tôi vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào con cá heo nhỏ kia. Nhưng lần này, tôi lập tức cả kinh! Vì chứng thực phán đoán vừa rồi của mình, tôi chuyển ngón tay sang vị trí8khác trên bụng dưới của cậu ta, sau đó dịch về lại hình xăm... Lặp lại vài lần, rốt cuộc tôi đưa ra một kết quả kinh người, trong hình xăm trên bụng dưới của Nhiếp Tiểu Vũ có một tia tàn hồn bám vào!
Lúc ấy tôi thật sự rất khiếp sợ, đây là tình huống trước giờ tôi chưa từng gặp phải. Trước kia đúng là từng gặp chuyện tàn hồn bám vào một người sống, nhưng mà kiểu chỉ tồn tại trong hình xăm giống như cậu ta vẫn là lần đầu tiên thấy.
Chủ nhân của tàn hồn này chính là cô gái trẻ đeo mắt kính mà tối hôm qua chúng tôi nhìn thấy, cô ta tên Tiểu Ngải, cũng chính là cô thợ xăm hình2cá heo cho Nhiếp Tiểu Vũ. Tôi vừa cảm nhận tàn hồn trong hình xăm, vừa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu Vũ, cuối cùng cậu ta bị tôi nhìn đến ngơ ngẩn hoàn toàn.
Chú Lê thấy tôi vẫn vuốt hình xăm trên bụng người ta không buông tay, lập tức biết ngay là có chuyện gì, vì vậy chú vội vàng ra hiệu cho Nhiếp Tiểu Vũ tạm thời đừng nóng nảy, sau đó chậm rãi đi ra sau lưng tôi, lại bắt đầu đánh giá hình xăm này lần nữa.
Tiểu Ngải làm việc trong một studio xăm mình rất nhỏ ở Thượng Hải, đừng thấy studio đó không lớn, nhưng mà tay nghề của Tiểu Ngải vô cùng nổi tiếng trong giới. Tuy nhiên do cô2là một cô gái có tính cách hướng nội, cho nên cũng chỉ thích làm việc trong cửa hàng nhỏ này.
Buổi tối hôm đấy studio sắp nghỉ, Tiểu Ngải tiến vị khách cuối cùng về rồi chuẩn bị đóng cửa tan làm. Nhưng vào lúc này, cái chuông treo trên cánh cửa của tiệm lại vang lên, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông một trước một sau bước vào. Người đàn ông đi trước nhìn một vòng xung quanh, dường như đang xem trong tiệm có đồng người hay không, còn người đi sau đội cái mũ màu đen của ngư dân trên đầu, đeo khẩu trang cùng màu, không nhìn rõ mặt mũi.
Tiểu Ngải nhìn cách ăn mặc của người đàn ông đi6sau, biết anh ta không phải người nổi tiếng thì chính là ngôi sao nổi tiếng... Bởi tay nghề của mình tốt, cho nên không ít ngôi sao nổi tiếng sẽ tìm tới mình để xăm hình, đặc biệt là một số sao nữ muôn xăm ở những nơi riêng tư càng thích tìm cô.
Lúc này người đàn ông đi đằng trước nhìn thấy trong phòng chỉ có mình Tiểu Ngải nên táo bạo hỏi: “Sư phụ Tiểu Ngải có ở đây không? Chúng tôi tìm anh ấy để xăm hình!” Tiểu Ngải nghe vậy thì muốn cười, xem ra đây lại là một gã khổng biết cô là nam hay nữ, vì thế lễ phép cười nói: “Tôi chính là Tiểu Ngải, hai vị muốn xăm hình ư?” Người đàn ông đi trước sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Tôi không xăm, là anh tôi muốn xăm hình. Đúng rồi, bây giờ cô có thể đóng cửa tiệm, không tiếp khách khác nữa được không?”
Dù sao cũng là hai người đàn ông xa lạ, Tiểu Ngải lập tức hơi khó xử nhìn về phía người đàn ông đeo khẩu trang đi sau, không lập tức đồng ý. Người đàn ông phía sau dường như cũng nhìn ra sự do dự của Tiểu Ngải, vì thể bước lên trước tháo khẩu trang ra và nói: “Ngại quá, tôi cũng biết bảo cô đóng cửa bây giờ là hơi làm khó người khác. Cô xem, nếu không tôi trả thêm tiền thì thế nào?”
Khi Tiểu Ngải nhìn thấy người đàn ông tháo khẩu trang ra, lập tức choáng váng, hóa ra Tiểu Ngải là fan cuồng của Nhiếp Tiểu Vũ, say mê đến nỗi tưởng chừng như không dứt được! Khi thấy vị khách trước mắt hóa ra là thần tượng của mình, cô lập tức không nói hai lời đi khóa cửa lại, mời Nhiếp Tiêu Vũ tới băng ghế làm việc của mình.
Hôm đó Nhiếp Tiêu Vũ vừa thấy Tiểu Ngải hóa ra là một cô gái thì hơi ngại. Xét đến cùng, chỗ mà mình muốn xăm thật sự hơi “thấp”. Nhưng cậu ta xăm hình xăm này là muốn che đi vết sẹo mổ kia, cho nên kiểu gì cũng không thể nào đổi vị trí được. Cuối cùng sau khi hai người có một cuộc gặp gỡ và trao đổi rất thân thiện, Tiểu Ngải vẫn xăm một hình cá heo xinh đẹp phía bên phải bụng dưới của Nhiếp Tiêu Vũ. Đó là lần đầu tiên cô đến gần thần tượng mà mình thích như thế, nếu cô không đủ chuyên nghiệp, hôm đó có lẽ đã không thể xăm tốt hình xăm cá heo này. Chờ đến khi Nhiếp Tiêu Vũ rời đi, cậu ta ký tên cho Tiểu Ngải, còn follow lẫn nhau trên weibo. Tiểu Ngải nói cho Nhiếp Tiêu Vũ biết, hình xăm trên vai mình chính là avatar của cậu ta và mình đã cực kỳ thích cậu ta từ rất nhiều năm trước rồi! Có lẽ mấy năm nay Nhiếp Tiêu Vũ gặp được fan nhiệt tình thế này không ít, cho nên khi cậu ta nhìn thấy trên vai Tiểu Ngải quả nhiên xăm avatar của mình, chỉ hơi thấy xấu hổ, mặt khác cũng không nói gì hơn.
Tiễn Nhiếp Tiêu Vũ về, Tiểu Ngải ở lại studio kích động hồi lâu rồi mới đóng cửa tan làm. Mà khi Tiểu Ngải về đến nhà, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là studio của họ có camera. Cô tưởng tượng nếu những video giám sát đó bị những người khác trong tiệm nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị một vài người ngứa tay đăng lên mạng. Nghĩ vậy, Tiểu Ngải lập tức quay trở lại studio xăm hình.
Hôm đó xăm cho Nhiếp Tiêu Vũ xong cũng đã muộn rồi, hơn nữa chỗ Tiểu Ngải ở cách studio rất xa, đoạn đường một đi một về lại chậm trễ thêm ít thời gian, kết quả khi cô trở lại studio cũng đã hơn một giờ đêm.