*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng tôi liền theo Viên Lỗi lên tầng hai, sau khi kiểm tra thì phát hiện đó là phòng làm việc của Lương Bản Phát. Sau đó mấy người chúng tôi đi vào kiểm tra cẩn thận nhưng vẫn không phát hiện có chỗ nào khả nghi. Nhưng Viên Lỗi đã nói nơi này có vấn đề thì nhất định có vấn đề. Thế là tôi lại kiểm tra kỹ một chút căn phòng này, sau đó phát hiện chỗ khả nghi nhất là một chiếc giá sách chiếm hết một bên tường. Tôi và Đinh Nhật tiến đến chuyển toàn bộ sách xuống, bởi vì lúc đó ánh sáng trong phòng khá thiểu, mà chiếc giá sách lại bằng gỗ lim, cho nên trong nhất thời không nhìn2ra có vấn đề gì trên chiếc giá sách này.
Đến lượt chú Lê thì chỉ thấy chú nhướng mày, sau đó vội cầm điện thoại chiếu vào trong giá sách, vậy mà lại phát hiện phía trong giá có rất nhiều hoa văn màu đỏ sẫm...
“Bảo sao Viên Lỗi không vào được, hóa ra nơi này có bí mật!” Chú Lê nói xong bèn cầm con dao của Đinh Nhất, sau đó “vẽ linh tinh” một lúc trên giá sách.
Chỉ thấy Viên Lỗi vừa rồi còn đang bay loạn giờ lại giống như khám phá ra vùng đất mới, vào một cái chui vào đằng sau giá sách... Tiếp đó cậu ta hưng phấn chui ra nói: “Bên trong có hai phụ nữ bụng rất to!”
Nghe câu nói đó8mấy người chúng tôi trong lòng cảm thấy nặng trịch, xem ra Lương Hiện vẫn đi theo con đường của cha hắn khi xưa, trở về gây họa cho con gái nhà lành. Nhưng trong nhất thời chúng tôi không tìm được cách mở cửa, dù sao cũng không phải Viên Lôi, không thể đi xuyên tường được...
Cũng may có một người sinh ra là để phá hoại như Đinh Nhất ở chỗ này, chuyện đã đến bước này, anh ta cũng không khách sáo gì nữa, đầu tiên là dùng tay gõ nhẹ giá sách để tìm chỗ trống, sau đó trực tiếp nhấc chân đá một cái! Kết quả là... Giá sách chẳng có động tĩnh gì, chỉ thấy Đinh Nhất lộ ra một khuôn mặt lúng2túng hiếm hoi, sau đó anh ta lại sầm mặt, đột nhiên dùng sức đá tiếp. Cũng may chỗ trống rỗng đó lần này đã bị đạp thủng, lộ ra một không gian u ám tối đen. Viên Lỗi chui từ trong lỗ đen ra phàn nàn: “Sao mấy người chậm thế! Nhanh lên, đi theo tôi...”
Mấy người chúng tôi đều đi theo Viên Lỗi chui vào chỗ trống đó, sau khi đi vào mới phát hiện, đây chỉ là một chiếc cầu thang, mà nơi giam giữ chính thức lại ở phía dưới biệt thự.
Vừa đi vào cầu thang, một mùi gay mũi xộc lên từ phía dưới, khiến chúng tôi phải bịt kín miệng mũi. Đây là mùi của một loại axit ăn mòn, chỉ sợ phía2dưới cũng giống xưởng may năm đó biến thành địa ngục trần gian.
Viên Lỗi dẫn đầu đi xuống, mấy người chúng tôi đi theo cầu thang đến một căn phòng khá rộng rãi, chỉ thấy trong căn tầng ngầm u ám này, có sáu ngọn đèn dầu mờ nhạt, mà ở giữa sau chiếc đèn dầu này, là một cái bàn xi măng. Chú Lê nhìn thấy thì sầm mặt, bởi vì chú phát hiện nơi này giống hệt như tầng hầm của xưởng may năm đó.
Điều duy nhất khác biệt là, nơi này không có mùi máu tươi, chắc trước đó không tiến hành nghi thức tế sống, nếu như chúng tôi phát hiện muộn một chút, vậy thì chưa chắc... Sau đó chúng tôi phát hiện trong6góc có hai chiếc lồng sắt được che kín bởi vải đen.
Mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý trước khi nhìn vào trong lồng, nhưng vẫn bị dọa sợ khi nhìn thấy mọi thứ bên trong. Đặc biệt là Viên Mục Dã, bị dọa phải lùi ra sau vài bước! Trong mỗi chiếc lồng giam giữ một người phụ nữ đang mang thai, hai người đó không có chút phản ứng nào khi chúng tôi xuất hiện. Kinh người nhất là, cặp mắt bọn họ đã bị khoét đi, trên mặt chỉ còn lại hai lỗ máu khủng khiếp...
Chú Lê dùng sức vỗ tay, nhưng hai người đó đều không nghe được. Sau đó chú dùng con dao gõ nhẹ vào lồng sắt, lần này người phụ nữ trong lồng dường như có phản ứng, cô ta khẽ nâng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị. Nụ cười của người phụ nữ đó làm chúng tôi suốt đời khó quên, một người gặp cảnh ngộ như thế mà còn có thể nở nụ cười? Viên Mục Dã vội lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Kiện, để anh ta lập tức cho người đến! Tình huống hai người phụ nữ trong lồng cũng không quá tốt, cho nên trước mắt chúng tôi không dám tùy tiện động đến họ, chỉ đành chờ nhân viên y tế chuyên nghiệp đến xử lý. Hoàn cảnh nơi này làm cho tôi có chút khó thở, thể là tôi với Đinh Nhất ra ngoài trước, muôn hít chút không khí.
Ai ngờ lúc chúng tôi vừa ra khỏi phòng làm việc của Lương Bản Phát đột nhiên gặp một người, bởi vì xung quanh khá tối, cho nên tôi không nhìn rõ được khuôn mặt người đó.
Người kia vừa thấy chúng tôi lập tức xoay người chạy, tôi lập tức hô với Đinh Nhất: “Đừng để hắn chạy!”
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, chúng tôi không kịp gọi chú Lê và Viên Mục Dã, chỉ có thể điên cuồng đuổi theo ra khỏi biệt thự nhà họ Lương. Cũng may tốc độ Đinh Nhất không phải nói khoác, nếu như đối phương không nhanh hơn Lưu Tường thì xác định sẽ bị anh ta đuổi kịp.
* Lưu Tường: “Hoàng tử điền kinh” của Trung Quốc, là một trong những vận động viên nổi tiếng nhất nhì làng thể thao Trung Quốc với hàng loạt thành tích như giành huy chương vàng Olympic Athens 2004, vô địch thế giới năm 2007, là một trong những nam kiện tướng cấp quốc tế cự ly chạy 110 mét xuất sắc nhất thế giới.
Chờ lúc tôi thở hổn hển đuổi đến chỗ Đinh Nhất, đã thấy anh ta đè chặt tên kia xuống đất. Tôi chạy đến nhấc tóc người đó lên để xem cái tên vừa gặp mặt đã bỏ chạy này là ai?
Tôi thở hổn hển nói: “Lương Hiên? Quả nhiên là mày! Mày chạy làm gì thế? Chột dạ nên gặp người là chạy đúng không?” “Thả tôi ra! Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Thả tôi ra!” Lương Hiên dùng hết sức giãy giụa để thoát. Đúng lúc này Bạch Kiện dẫn người chạy đến, nhìn thấy Lương Hiện đang bị chúng tôi đè xuống đất cho nên trước tiên bắt hắn lên xe, sau đó Lương Hiên vẫn luôn kêu ầm ĩ tại sao muốn bắt hắn, hắn không làm gì phạm pháp! Tiếp đó cảnh sát giải cứu hai người phụ nữ không biết đã bị nhốt trong hầm ngầm nhà họ Lương bao lâu, bởi vì những giác quan chính của họ đã bị tổn hại, cho nên không thể biết ai đang dẫn mình đi, trên đường đi họ chống cự rất quyết liệt.