*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì vậy xế chiều hôm đó tôi chạy đến bệnh viện, lại làm siêu âm tim, lúc lão Triệu nhìn thấy bản chụp tim tôi lần nữa, lại hoảng hốt đến nỗi không nói được nên lời, anh ấy cầm kết quả hai lần kiểm tra của tôi lên đổi chiều... “Sao có thể thể này? Sao lại không thấy vật kia nữa?” Lão Triệu nói với vẻ khó tin. Lúc này tôi vỗ vai anh ấy và nói: “Bác sĩ Triệu, trên đời này có quá nhiều chuyện không giải thích được, anh cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy. Chỉ cần biết người em vợ là em đây không có chuyện gì là được rồi!” Lão Triệu nghe2vậy, mắt híp lại nhìn tôi, nói: “Vật kia không phải mạch máu?” Tôi lắc đầu một cái nói: “Không phải... Nói ra anh có thể không tin, đó là một con sâu.”
Lão Triệu nghe vậy mặt hơi biến sắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như bình thường: “Nếu vật kia là một con sâu, vậy bây giờ nó ở đâu? Không biết có chạy đến những bộ phận khác trên cơ thể cậu không?” Tôi nói với vẻ rất đắc ý: “Dĩ nhiên là không, em đã lấy nó ra rồi, nếu không em sao có thể bình tĩnh thoải mái đứng đây nói chuyện cùng anh được?”
Lão Triệu nghe vậy thì hưng phấn nói: “Ở chỗ nào?8Mau cho anh xem thử!” Tôi thấy lão Triệu hưng phần như vậy, bèn tỏ ra tiếc nuối nói với anh ấy: “Anh xem thứ kia làm gì? Sau khi lấy ra, nó đã bị em bóp chết rồi.”
“Có thật không?” Lão Triệu hơi không tin. “Em lừa anh làm gì? Nếu như anh cảm thấy hứng thú, chờ khi nào có cơ hội, em mang một con tới cho anh chơi đùa là được mà...” Tôi đường hoàng nói láo.
Lão Triệu nghe vậy ngược lại rất vui vẻ, bởi vì anh ấy cảm thấy vật kia có thể tùy ý bỏ vào cơ thể người, hẳn là có giá trị nghiên cứu cao. Tôi thấy anh ấy tỏ ra hưng2phấn như vậy thì thầm nghĩ trong lòng, trừ phi đầu óc tôi bị úng nước, mới có thể đem cổ trùng cho anh nghiên cứu!
Sau khi từ bệnh viện về, tôi với Đinh Nhất ăn đại một chút bên ngoài, bởi vì tôi muốn giờ Hợi có thể về đến nhà, cho nên cũng không có ăn thức ăn gì mà chỉ gọi một bát mì bò. Mặc dù chúng tôi đã cố gắng phóng về, nhưng cuối cùng vẫn về nhà chậm một chút, lúc tôi vào nhà thì đã là 9 giờ 15, kết quả là khi tôi nhìn đến cái bình thủy tinh trong tay, trong lòng tôi “đánh thót” một cái...
Chỉ thấy trong lọ, Cục Thịt2hơi khô lại một chút, giống như bị mất nước, tôi thầm kêu không tốt, nếu mà nó chết đói há chẳng phải mất công tại bao lâu nay dùng máu nuôi nó sao? Vì vậy tôi vội vàng mở nắp ra nhỏ vào ba giọt máu, nhưng không thấy Cục Thịt biến thành màu hồng phấn như ngày thường...
“Xong rồi, xong rồi! Hình như Cục Thịt chết rồi!” Tôi giơ cái lọ cho Đinh Nhất xem.
Ai ngờ ngay lúc này, Cục Thịt đột nhiên cong người một cái, muốn bắn từ trong lọ ra ngoài, với khoảng cách này, có thể nó sẽ bay thẳng tới mặt tôi... Nếu để nó chui vào thân thể tôi lần nữa, vậy thì6đúng là công dã tràng.
May mà ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Đinh Nhất đột nhiên đưa tay bịt miệng lọ thủy tinh lại, đem Cục Thịt nhốt chặt trong bình, ngăn cản nó vượt ngục. Nhưng tôi cũng bị sợ hãi không nhẹ, xem ra khoảng thời gian này tôi vẫn luôn nuôi nó như thú cưng mà quên mất nó vốn là cái gì. Sắc mặt Đinh Nhất sầm lại, anh ta nói: “Đậy nắp vào! Nếu còn lần nữa tôi không nhẹ tay như thế đâu, mà lập tức bóp chết nó đấy...” Tôi nhìn ánh mắt Đinh Nhất không giống đang nói đùa, vì vậy vội vàng đậy kín lọ thủy tinh lại: “Không có, không có, chắc chắn không có lần sau, nếu không anh cứ bóp chết nó đi!” Đinh Nhất nghe vậy thì nói với tôi bằng giọng nghiêm túc: “Cậu đừng thấy nó có vẻ mềm nhũn, nho nhỏ như vậy, nhưng nó không phải là loài vật vô hại với con người, giữ lại nó là gieo họa, nếu như để nó chui lại vào thân thể cậu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Dĩ nhiên tôi biết Đinh Nhất nói có lý, nhưng trước mắt, chỉ có thể tạm thời nuôi vật này như vậy thôi, có lẽ khi Ngô An Ni tới giết tôi lần tới, tôi sẽ có thể trả lại cho cô ta?
Đinh Nhất nhìn cái mặt đầy buồn rầu của tôi, bèn lạnh lùng nói: “Biết vì sao tôi đồng ý với cậu tạm thời nuôi con sâu này không? Là bởi lúc Ngô An Ni xuất hiện lần nữa, chính là lúc cô ta muốn mạng của cậu. Có vật này lúc đó cũng tốt, đến lúc đó nếu cô ta còn muốn đối xử với cậu như vậy... Thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Tôi hơi sửng sốt, tôi chưa từng nghĩ tới khả năng mà Đinh Nhất nói, tức là chưa từng coi Cục Thịt thành bùa hộ mạng của mình. Xem ra chú Lê và chú họ đều có ý định này rồi, nhưng họ không trực tiếp nói ra với tôi như Đinh Nhất thôi.
Ngay lúc tôi với Cục Thịt trong lọ đang trừng mắt nhìn nhau, chú Lê gọi điện tới nói Vương Tuy Hinh bên kia hình như có chuyện, vì vậy chúng tôi lập tức lái xe tới đón chú ấy rồi vội vàng chạy tới... Chờ khi chúng tôi đến đã thấy Vương Tuy Hinh và chồng chị ta tái nhợt mặt mày ngồi trong phòng khách. Nhưng so với hôm qua, hôm nay chị ta có khá hơn nhiều, đã không còn sợ tới mức cả người phát run nữa. Nhìn thấy chúng tôi tới, Vương Tuy Hinh lập tức từ salon đứng dậy, nói: “Lê đại sự, mới vừa rồi... cái đó...” Chú Lê nghe vậy bèn nhẹ giọng trấn an: “Đừng gấp, ngồi xuống từ từ nói...”
Sau đó Vương Tuy Hinh kể lại cho chúng tôi, ngày hôm nay chị ta đi ngủ giống như bình thường, kết quả là vừa ngủ được một lát, liền nằm mơ thấy Hoàng Nguyệt Phân đứng trước mặt mình, cầm trong tay một vật...
Mặc dù chú Lê có dặn chị ta không cần phải sợ, nhất định phải hiểu rõ Hoàng Nguyệt Phân rốt cuộc muốn chị ta giúp việc gì? Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, đặc biệt là Vương Tuy Hinh đã bị kinh sợ đến mười mấy năm nay, muốn thản nhiên đối mặt quả thực khó khăn.
Vừa vặn cuối cùng chị ta cũng cố ép mình nhìn vật trong tay Hoàng Nguyệt Phân, mới đầu Vương Tuy Hinh cho rằng đó là một cuốn sổ nhỏ, nhưng nhìn lại thì thấy không giống, chờ đến lúc chị ta muốn nhìn kỹ thêm thì tỉnh mộng.
Bởi vì kinh nghiệm hôm qua, Vương Tuy Hinh cho dù biết mình đã tỉnh mộng, cũng không vội mở mắt ra, mà chậm một lúc mới chậm rãi mở mắt nhìn khắp phòng, kết quả là chị ta rất kinh hãi phát hiện ra, bóng đen hôm qua lại một lần nữa xuất hiện ở trước cửa sổ!