*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vấn đề bây giờ là bộ hài cốt này là của ai? Pháp y căn cứ vào quần áo của người chết, bước đầu xác định là phụ nữ, hơn nữa quần áo cũng không hư hại gì, điều này chứng minh trước khi chết, thân thể này hẳn không có ngoại thương gì rõ ràng.
Nhưng pháp y nhanh chóng phát hiện sau gáy người chết có vết xương sọ bị gãy rất rõ ràng. Hơn nữa quan trọng nhất là cảnh sát phát hiện ở dưới nách người chết có một cái túi đen, bên trong có chứa một ít vật tùy thân của người chết.
Trong đó có thẻ căn cước của người chết cùng với một thứ giống như thể đi thi. Nhưng vì thời gian đã quá lâu rồi, chữ phía trên đã không còn nhìn rõ2nữa, cho nên cần trở về xử lý kỹ thuật để làm rõ nội dung phía trên. Bây giờ hài cốt này là của Hoàng Nguyệt Phân đã là chuyện ai cũng biết, cảnh sát xác nhận thân phận của bà ta cũng chỉ là vấn đề thời gian, chỉ tiếc là người hại chết bà ta là ông chủ quán trọ Tiền Hữu Phúc đã chết, mà nhà ông ta cũng chỉ còn một mẹ già đã hơn 80 tuổi, cho nên không thể truy cứu trách nhiệm hình sự hay bồi thường dân sự.
Thấy chuyện bên này đã xong hết rồi, mấy người chúng tôi lập tức lái xe chạy về cả đêm, muốn xem bên Vương Tuy Hinh đã giải quyết xong mọi việc chưa, có còn mơ thấy ác mộng về Hoàng Nguyệt Phân nữa không.8Kết quả thật bất ngờ, khi chúng tôi đi suốt đêm trở về, thì lại nhận được điện thoại của chồng Vương Tuy Hinh, nói là chị ta đã xảy ra chuyện! Anh ta bảo chúng tôi lập tức tới đó. Chuyện này đúng là làm chúng tôi bất ngờ! Khi chúng tôi “gấp như cứu hỏa” đi tới nhà Vương Tuy Hinh, thấy chị ta đang run rẩy ngồi trên salon, mặt đầy kinh hoàng, hỏi ra thì được biết, hóa ra tối hôm qua chị ta gặp cơn ác mộng kinh khủng hơn mọi khi, chị ta trực tiếp thấy Hoàng Nguyệt Phân...
Thì ra tối qua Vương Tuy Hinh vừa đi ngủ thì mơ thấy ác mộng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn! Nhưng lần này chị ta phát hiện tình cảnh trong giấc mộng dường2như hơi khác, chị ta không không phải nhìn mọi việc bằng thị giác của mình, mà chứng kiến dưới thị giác của một người khác.
Chị ta thấy rõ ràng một người phụ nữ trung niên bị một người đàn ông đẩy ngã trên sàn, sau đó đầu bị đập mạnh vào bậc thang bằng xi măng, máu chảy đầy đất. Chị ta biết người đàn ông đẩy người kia, đó chính là ông chủ quán trọ Hân Hân mà năm đó chị ta đã trọ khi đi thi ở Thường Châu.
Người chủ quán trọ nhìn thấy người phụ nữ đã ngã không dậy nổi, bèn vội tiến lên kiểm tra hơi thở của người phụ nữ kia, sau đó ông ta sợ đến ngã ngồi luôn xuống đất! Đúng lúc ấy có một người phụ nữ đi vào, sau2khi hỏi rõ chuyện đã xảy ra, bà ta quỳ xuống sau lưng ông chủ quán trọ, vừa khóc vừa đấm vào lưng ông ta.
Mặc kệ người phụ nữ đánh thế nào, ông chủ đó cũng vẫn đần mặt ra ngồi trên đất không có phản ứng, không biết nên làm gì cả... Cuối cùng người phụ nữ mới giật mình đứng dậy, rồi kéo lê người phụ nữ trung niên nằm dưới đất không có phản ứng nào nữa đi, sau đó dùng cây lau nhà dọn sạch toàn bộ vết máu ở hiện trường.
Tất cả giấc mộng đến đây kết thúc, lúc ấy trong lòng Vương Tuy Hinh vô cùng sợ hãi, bởi vì chị ta nhận ra người phụ nữ trung niên đã chết ở nhà trọ Hân Hân làm khổ mình nhiều năm nay chính là6Hoàng Nguyệt Phân...
Sau khi tỉnh dậy lần nữa từ trong mộng, Vương Tuy Hinh ngồi dậy trên giường, cả người đầy mồ hôi lạnh. Vốn chị ta gặp ác mộng này đã thành thói quen, cho nên tỉnh dậy định đi rót cho mình một ly nước. Ai ngờ đúng lúc đó, Vương Tuy Hinh đột nhiên phát hiện cửa sổ phòng ngủ có một bóng người đứng ở đó, bởi vì ngược sáng nên chị ta chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, không thể nhìn rõ gương mặt của đối phương. Nhưng dù vậy, trong lòng Vương Tuy Hinh vẫn thấy rùng mình, bởi vì chị ta cảm thấy người này giống với người mình vừa mơ thấy là đã chết – Hoàng Nguyệt Phân.
Vương Tuy Hinh lúc ấy cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy, chị ta muốn quay đầu đánh thức người chồng đang ngủ tỉnh dậy, nhưng chị ta không thể quay đầu được, vì vậy chị ta không thể làm gì khác hơn là cứ đứng yên như vậy, nhìn cái bóng đen kia dần dần hướng đến gần mình.
Bây giờ nghĩ lại, chị ta vẫn còn cảm giác sợ đến run cả người, Vương Tuy Hinh không dám tin tưởng chuyện người phụ nữ vẫn luôn xuất hiện trong giấc mộng của mình, vậy mà lại xuất hiện chân thực trước mặt mình như vậy...
Chúng tôi nghe cũng cảm thấy kì quái, theo lý mà nói, hài cốt của Hoàng Nguyệt Phân đã được thấy mặt trời lần nữa, âm hồn của bà ta cũng phải lấy được sự an ủi mới phải chứ! Nhưng vì sao ngược lại càng dữ dội hơn?
Sau đó chú Lê hỏi Vương Tuy Hinh: “Cái bóng đen đó có làm chuyện gì đặc biệt không?”
Vương Tuy Hinh nghe vậy chỉ lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi thực sự quá sợ, nên không dám nhìn kỹ, làm sao mà còn để ý bà ta có làm chuyện gì đặc biệt không?”
Chú Lê nghe vậy thì trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Không đúng, Hoàng Nguyệt Phân tới tìm cô nhất định có nguyên nhân, theo như lời cô thì bà ta không giống như là có ý muốn hại cô, cho nên tôi đoán nhất định là muốn nhờ cô hỗ trợ... Nếu cô hi vọng chuyện này có thể hoàn toàn giải quyết, thì phải biết Hoàng Nguyệt Phân muốn có giúp chuyện gì?”
Vương Tuy Hinh nghe xong cũng thoáng bình tĩnh lại một chút, chị ta nói: “Lê đại sư, vậy tôi phải làm sao đây?” Chú Lê suy nghĩ một chút và nói: “Thật ra thì Hoàng Nguyệt Phần này không có ý muốn hại cô, nếu không thì sao đã mười mấy năm mà cô chỉ đơn giản gặp ác mộng thôi chứ?”
Sau khi được chú Lê trấn an, Vương Tụy Hinh cuối cùng cũng không sợ hãi nữa, hơn nữa còn bảo đảm với chúng tôi rằng nếu tối mai Hoàng Nguyệt Phân xuất hiện, chị ta nhất định hỏi xem rốt cuộc bà ta muốn gì? Sau khi ra khỏi nhà Vương Tuy Hinh, cả ba chúng tôi thực sự đã quá mệt mỏi, vì thế mọi người về nhà ngủ bù, ai mà biết buổi tối Vương Tuy Hinh kia còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Còn chuyện bên thân họ Tiền, tôi tin là cảnh sát ắt hẳn rất nhanh sẽ liên lạc với Trần Hải Vân.