Khi Cố Lý tỉnh dậy, Trường An vẫn còn ngủ, Cố Lý không đành lòng đánh thức hắn, vậy nên y không thể làm gì khác ngoài nhìn vào khuôn mặt của Trường An, khuôn mặt trước mặt y khác với khuôn mặt hồi niên thiếu, ít dịu dàng nhưng vẫn toát lên vẻ uy phong, giữa hàng lông mày luôn độc đoán, nhưng khi đối mặt với y, hắn luôn dịu dàng đa tình, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, không nhịn được mà rơi vào.
Bàn tay của Cố Lý lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn, khắc họa từng đường nét, thật mãn nguyện. Bỗng nhiên tay của y bị một bàn tay to khác nắm lại, sau một hồi kinh ngạc, Cố Ly mới chậm rãi nở nụ cười: "Chàng tỉnh rồi?"
Trường An nắm tay Cố Lý đặt trong lòng, gật đầu nói: "Tại sao không ngủ thêm một lát?"
Cố Lý chậm rãi lắc đầu, đáp: "Ta sợ khi tỉnh lại, không thấy được chàng."
Trường An hôn lên trán y, cười nói: “Ta ở đây, sẽ không rời đi.”
Cố Lý cũng mỉm cười, không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười chợt tối đi, hỏi: "Lần này có thể lưu lại bao lâu?"
Trường An sửng sốt một chút, nhìn thấy cảm giác mất mát trên mặt Cố Lý, trong lòng nhất thời đau xót, mỗi một lần xuất chinh, ít nhất cũng phải một năm, nhiều nhất cũng mất mấy năm, thậm chí còn tận muời năm, ngày trở về cũng chỉ ngắn ngủi như vậy, mấy tháng hoặc ít nhất nửa năm, còn có thể ở lại bên cạnh Cố Lý được bao lâu, nếu chết trên chiến trường, trong lòng Trường An không bỏ Cố Lý xuống được.
Trường An không đành lòng nói dối y, chỉ có thể tận lực an ủi y, một lúc sau, Trường An trả lời: "Một tháng."
Nghe được kết quả này, Cố Lý sửng sốt, vẻ mặt buồn bã, không khỏi hỏi: "Sao lần này lại ít như vậy?"
Bình thường ít nhất còn có mấy tháng, nhưng lần này chỉ có một tháng, Cố Lý rất không vui, thời gian hắn bên y ngày càng ít, y không biết mình có thể đợi bao lâu.
Trường An xoa đầu an ủi y: "A Lý, em đừng bi thương như vậy, sau khi trận chiến này lắng xuống, ta sẽ thỉnh cầu với hoàng đế, một đời ở bên em, được không?"
Mặc dù Cố Lý vui hơn nhiều, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy chua xót, "Được."
Trường An cười nhạt, vén mái tóc đen bên tai Cố Lý lên, nói: “A Lý, để ta chải tóc cho em một lần nữa, giống như hồi nhỏ vậy.”
Khuôn mặt Cố Lý nhàn nhạt ý cười, "Được."
Ngồi trước gương, Cố Lý nhìn động tác nhẹ nhàng của Trường An, khiến y nhớ đến lần đầu tiên Trường An buộc tóc cho mình, vội vàng không biết nên làm thế nào, gấp gáp đến nỗi không biết làm gì với mái tóc này, làm Cố Lý cười ngất.
Nhưng lần này Trường An đã thành thạo hơn rất nhiều, cẩn thận không làm đau Cố Lý, cuối cùng cài một cái trâm ngọc lên tóc Cố Lý. Nhìn vào gương, Cố Lý có bộ dạng trắng trẻo, không tì vết, Trường An không nhịn được mà than thở: "Nếu như sông núi vĩnh viễn yên lặng, ta sẽ cài tóc cho em suốt đời."
Cố Lý đứng dậy, cười tươi như hoa, sửa sang lại cổ áo trước mặt Trường An, cười nói: "Loại chuyện này đều do nha hoàn làm, chàng nên dẫn quân đánh giặc cho tốt đi."
Trường An cũng cười, vòng tay qua eo y, ghé sát vào nói: “Ta không muốn dùng tay nguời khác, mọi thứ của em, từ nguời đến cả đốt ngón tay, sợi tóc đen, ta sẽ tự làm, ta không thể chịu đựng được bất cứ ai làm giúp mình."
Cố Lý cười vui vẻ, đáp ứng nói: "Tất cả đều tùy vào chàng."
Trường An lại hung hăng hôn người trong ngực mấy lần, sau đó thu dọn hành lý đi thưởng cho y.