Xuân đi thu đến, trong thành lại xuất hiện một trận tuyết lớn, Cố Lý đứng bên cửa sổ, nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Nha hoàn tiến vào cho y thêm quần áo, nhắc nhở: "Công tử, cẩn thận bị cảm lạnh, mau mau nghỉ ngơi đi. ”
Cố Lý hời hợt cười nói: "Không vội, ta còn phải chờ Trường An trở về. ”
Nha hoàn giúp y thu quần áo, bất đắc dĩ nói: "Công tử, sợ nguời quên mất, ngày mai tướng quân mới hồi kinh, người không thể ở chỗ này chờ ngài ấy được. ”
"Phải không? Trí nhớ của ta kém đến vậy à." Cố Lý cũng bất đắc dĩ cười cười, rời khỏi cửa sổ, lẩm bẩm: "Nhưng ta luôn cảm thấy tối nay chàng sẽ trở về. ”
Nha Hoàn kéo cửa sổ lên, lại thúc giục nói: "Công tử nghỉ ngơi thật tốt, chớ để tướng quân trở về lo lắng. ”
Cố Lý ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được. ”
Lúc này nha hoàn mới yên tâm lui ra ngoài, thay y đóng cửa lại, Cố Lý vẫn chưa ngủ, đã quen với việc có hắn bên cạnh, từ khi Trường An xuất chinh đến bây giờ, đã được ba năm, ngoại trừ quan tâm tình hình chiến đấu ra, Cố Lý ngày nào cũng nhớ đến hắn, sợ hắn bị thương, khiến cho mấy năm nay ngay cả một giấc ngủ ngon y cũng không có.
Cố Lý thở dài một tiếng, lấy cái rương nhỏ trên đầu giường ra, bên trong chứa mấy tin tức chiến thắng và mấy phong thư mỗi lần Trường An trở về đều mang cho y, thư rất ít, nhưng nội dung rất dài, nhưng gần đây tần suất hắn gửi thư càng ngày càng ít, cho nên mỗi khi ngủ không được y đều sẽ lấy ra xem một chút, sau đó lại ôm nó đi vào giấc ngủ.
Nhìn vào phong thư báo cáo chiến thắng kia, Cố Lý vừa mừng vừa giận, từ ngày Trường An bắt đầu xuất chinh, thời gian dành cho y càng ngày càng ít, cả ngày Cố Lý đều lo lắng sợ hãi, sợ Trường An sẽ không trở về được, vậy y nên làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Cố Lý có chút buồn ngủ, liền lên giường nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Trường An bỗng nhiên lén lút đi vào gian phòng của Cố Lý, chậm rãi sờ lên giường, từ sau lưng nhẹ nhàng vây lấy Cố Lý.
Cả đường mệt nhọc thúc ngựa trở về, Trường An cũng mệt mỏi, nhưng nghĩ đến cảnh Cố Lý đang chờ hắn, liền không đành lòng để cho y đợi lâu.
Trường An đụng phải cái rương Cố Lý đang ôm trong ngực, khóe miệng nổi lên nụ cười ngọt ngào, mỗi lần hắn báo tin cho Cố Lý, đều sẽ thấy Cố Lý gấp nó lại giống như bảo bối, gấp xong mới cẩn thận bỏ vào trong cái rương này, hắn biết độ coi trọng của Cố Lý đối với nó không thua gì mình.
Nhưng hiện tại Trường An lại chê nó có chút vướng bận, ảnh hưởng đến việc hắn ôm Cố Lý, Trường An nhẹ nhàng muốn đem nó ra, nhưng bởi vậy mà Cố Lý bị đánh thức, cảnh giác bảo vệ rương, xoay người xem là ai.
Đợi thấy rõ người tới, Cố Lý liền hết buồn ngủ, kinh hỉ kêu lên: "Trường An! Sao lúc này chàng lại trở về? Không phải ngày mai sao?"
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Cố Lý, Trường An cũng không cảm thấy mệt mỏi bao nhiêu, hắn cười trả lời y, "Nhớ em, nên muốn nhanh chóng trở về. Còn em thì sao, nhớ ta không?"
Cố Lý rũ mắt xuống, có chút thẹn thùng, "Nhớ, đương nhiên nhớ. ”
Trường An cười cười, ném cái rương trong ngực Cố Lý ra, vui vẻ ôm người vào trong ngực, Cố Lý có chút dở khóc dở cười, trách móc nói: "Chàng đã làm tướng quân rồi, cần gì phải giận với một cái rương chứ? ”
Trường An ôm chặt nguời, cúi đầu hôn y, chống lên trán y, đáp: "Vị trí trong lòng em chỉ có thể là của ta, ta không muốn! ”
Cố Lý cũng ôm chặt lấy hắn, cười nói: "Được."
Lúc này Trường An mới vui vẻ, lật người đè lên y, Trường An không ngừng ôm lấy nam nhân, lăn qua lăn lại đến nửa đêm, sau đó mới thỏa mãn ôm nam nhân ngủ thiếp đi.
Có Trường An bên cạnh, cuối cùng Cố Lý cũng có một đêm dài ngon giấc.