May mà hội giáo chủ sẽ không tự nhiên qua đây, không thì cậu không chỉ phải lên đài hành hình mà thi thể còn phải bị ném vào lửa nướng nữa.
Khi người đàn ông ấy đặt cậu lên lưng tượng thần đi vào, cậu cảm thấy có lẽ mình nhất định sẽ phải xuống địa ngục rồi.
Lát nữa còn phải lau sạch bức tượng nữa…
Vino chống cằm tựa lên cửa sổ ngẩn người một lúc, quay đầu lại thấy ngài Ác Ma đang ngồi trên giường cậu xòe đôi cánh màu đen của mình ra.
Ác Ma có một khuôn mặt rất lạnh nhạt khắc nghiệt, nhưng khi ngoảnh đầu chải chuốt lông vũ của mình sẽ lộ ra biểu cảm kiêu căng y như mèo, nhất định phải sờ từng cây đến đi chúng đều bóng loáng phát sáng mới bằng lòng dừng tay.
Người ấy không hay kể về quá khứ của mình, bình thường hắn toàn nghe Vno kể chuyện trong nhà hoặc lơ lửng trong không trung, chắp tay sau lưng chen cạnh cậu xem nguyện vọng của một vài giáo chúng.
Vino hỏi Ác Ma: “Anh sẽ lấy của họ một cái giá lớn rồi giúp họ hoàn thành nguyện vọng ư?”
Ác ma đáp: “Hơ, ta cũng đâu phải loại ma quỷ tùy tiện lấy cái giá là thân thể người khác.”
Vino nhăn hết cả mặt lại: “…”
Cậu bị đặc biệt trưng dụng thân thể còn phải vì thế mà thấy vinh hạnh à! Tuy đúng là kỹ thuật của Ác Ma tốt thật…
Vino: “Cũng không nhất định là thân thể…không phải trong sách nói có thể lấy linh hồn người làm thức ăn à?”
“Quá phiền phức, thế còn phải ký khế ước với con người nữa.” Hắn nhướng mi, nói một cách đương nhiên, “Ta không thích làm chuyện phiền phức.”
Vino nghĩ thầm, ngược lại hai người rất có điểm tương đồng ở chuyện này.
Ác Ma ngáp một cái, khom eo, răng nanh nhẹ nhàng mài lên thịt mềm sau cổ thiếu niên. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy tên nhân loại này có chút sai biệt với mỹ nhân trong dự đoán của hắn, nhưng bây giờ cảm giác hãy còn khá tốt, hắn lại là một ác ma rất lười, trói lấy một nhân loại cũng đủ rồi.
Vino đọc được nguyện vọng của con trai thím Airy trên giấy, nói là mong Thần có thể rủ lòng thương họ, làm bệnh của thím mau khỏi.
Cậu nghĩ nghĩ, nhắc đến tờ giấy này, hỏi Ác Ma: “Nguyện vọng thế này anh có thể giúp thực hiện không?”
Ác Ma đáp: “Không được.”
Vino lại cầm một tờ khác, hỏi: “Cái này thì sao?”
Ác Ma đáp: “Cũng không thể.”
Gần như tất cả nguyện vọng Ác Ma đều không thực hiện được.
Vino thất vọng nói: “Ngài Ác Ma, chẳng phải anh cũng vô dụng như tôi à?”
Ác Ma không mấy vui vẻ: “Đương nhiên vẫn có việc làm được.”
Hắn nhặt tờ dưới cùng lên nói: “Như loại này, ta có thể giúp.”
Vino sáp lại xem, phát hiện trên đó ghi khoảng thời gian khó khăn nhất qua rồi, muốn tranh thủ chết đi quá.
Vino im lặng một hồi, nói: “Vậy ngài cứ cố gắng đừng giúp nhé.”