Mình sẽ không là linh hồn xuất khiếu chứ? Tần Duy Ngã người cứng đờ, não bộ lơ lửng không trung.
“Bay bay! Bay bay!”
Bên tai truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Li Nhi. A? Ngay cả Li Nhi cũng xuất khiếu giống mình sao? Tần Duy Ngã cổ cứng nhắc liếc mắt nhìn về hướng phát ra thanh âm.
Li Nhi ôm tiểu mao cầu ở ngay bên phải hắn, thân thể nho nhỏ bị một bàn tay to ôm chặt, hai chân trong không trung đung a đưa.
Tay…Tần Duy Ngã giơ hai tay mình lên nhìn nhìn. Không phải của mình? Nhìn nhìn lại trên lưng mình, cũng có một bàn tay to dày quen thuộc đặt lên đó.
Di? Tay này nhìn quen mắt ghê…Hình như là tay của cái tên sắc quỷ Nguỵ Thiên Thanh.
Khoan đã! Nguỵ Thiên Thanh? Tần Duy Ngã quay đầu thì thấy — khuôn mặt lạnh lùng cứng đơ không nói một lời này không phải Nguỵ Thiên Thanh thì còn là ai!
….Đây rốt cuộc là sao? Vì cớ gì mình lại bị Nguỵ Thiên Thanh ôm chạy đi? Không phải y khôi phục trí nhớ chạy mất rồi ư? Chẳng lẽ, y đối với mình tình còn chưa dứt, cho nên bắt riêng mình đi, muốn mình bầu bạn với y tới già, cùng sống nốt quãng đời còn lại? Tần Duy Ngã có điểm lâng lâng.
Nhưng mà, sao mặt y nghiêm túc thế chớ! Cứ như phải đi ra pháp trường không bằng…A! Hay là y bắt mình để huyết tế trước mộ phần lão bà của y?!
“A — không cần a —”
Tần Duy Ngã kêu thê thảm, trong gió lộng truyền đi xa xa thật xa.
“Câm miệng!” Nguỵ Thiên Thanh sững người chốc lát, quát một tiếng, lập tức làm cho tiếng kêu thảm thiết của Tần Duy Ngã nghẹn tại yết hầu.
Ô ô ô! Thiệt đáng sợ, sư phụ! Độc Tôn, mau tới cứu ta — Tần Duy Ngã cơ hồ có thể thấy được cảnh tượng bi thương mình quỳ ngã trên mặt đất, máu như hoa văng ra bốn phía.
“Nương nương xấu hổ xấu hổ! Nương nương khóc nhè!!” Li Nhi thấy mắt hắn lấp loé ánh nước, bĩu môi không ngừng lêu lêu hắn.
Cút! Tiểu hài tử đáng chết! Nương ngươi là ta sắp đi gặp thân nương ngươi rồi, ngươi lêu lêu cái rắm!! Tần Duy Ngã bi phẫn trừng Li Nhi.
Ai! Quên đi, dù sao khi đó cũng đã nghĩ xong hết rồi, cho dù y thực sự muốn giết mình, mình cũng cam tâm tình nguyện để y giết thôi! Cùng lắm thì ăn một kiếm, nhắm mặt một hồi, mười tám năm sau lại trở thành một mỹ nam tử. Tần Duy Ngã hít hít mũi, chuẩn bị anh dũng hi sinh.
Nguỵ Thiên Thanh buông Tần Duy Ngã và Li Nhi xuống, một mình đi đến trước cửa nhà khi xưa. Vài năm không trở về, nơi này vẫn giống trước kia, có lẽ Phi đệ đã phái người quét tước thu dọn.
Thanh Thu, ta đã tr ở v ề …
Đẩy cửa phòng, nhìn bàn ghế phủ một lớp bụi, trước mắt y liền hiện lên dáng vẻ Thẩm Thanh Thu xinh đẹp cầm kim may áo cho y.
Thanh Thu, ta đư a con ch ú ng ta tr ở v ề r ồ i, n à ng c ó th ấ y kh ô ng?
Đi đến trước bài vị của Thanh Thu, Nguỵ Thiên Thanh khẽ vuốt bài vị.
L à ta c ó l ỗ i v ớ i n à ng, ta ch ẳ ng nh ữ ng mang Li Nhi v ề, c ò n d ẫ n th ê m m ộ t ng ườ i n ữ a…Thanh Thu, n à ng c ó tr á ch ta kh ô ng? N à ng m ấ t, ta l ạ i n ỡ qu ê n n à ng, c ò n coi m ộ t ng ườ i kh á c th à nh th ê t ử c ủ a m ì nh m à t ươ ng th â n t ươ ng á i…Gi ờ, c ò n d ẫ n h ắ n v ề nh à …
V ố n, ta c ũ ng mu ố n gi ế t h ắ n r ồ i ph ế đ i ch í nh m ì nh chu ộ c t ộ i v ớ i n à ng, nh ư ng Li Nhi đã th ứ c t ỉ nh ta. Thanh Thu, n à ng c ò n nh ớ chuy ệ n x ư a c ủ a cha n ươ ng ta m à ta đã t ừ ng k ể cho n à ng kh ô ng?
N ươ ng ta y ê u cha ta c ả đờ i, cha ta c ự tuy ệ t kh ô ng ch ị u để ý đế n b à, ch ỉ mu ố n gi ữ l ờ i th ề v ớ i m ộ t ng ườ i kh á c. Cu ố i c ù ng, cha ta đượ c tho ả s ở nguy ệ n, n ươ ng ta v ì ô ng m à ch ế t… Ta đế n gi ờ c ò n nh ớ r õ c ả nh t ượ ng cha ô m di h à i c ủ a n ươ ng ng ử a m ặ t l ê n tr ờ i kh ó c r ố ng. R ố t cu ộ c, cha theo n ươ ng m à đ i, ta tr ở th à nh c ô nhi b ơ v ơ kh ô ng n ơ i n ươ ng t ự a, đượ c s ư ph ụ thu d ưỡ ng.
M ấ t đ i m ớ i bi ế t t ì nh tr ọ ng, ly bi ệ t m ớ i bi ế t t ì nh n ù ng. Thanh Thu, ta đã m ấ t đ i n à ng, song ta kh ô ng mu ố n gi ẫ m l ê n v ế t xe đổ c ủ a cha, khi ế n Li Nhi bi ế n th à nh m ộ t ta th ứ hai.
Thanh Thu, m ó n n ợ ta thi ế u n à ng…Ki ế p sau nh ấ t đị nh ta s ẽ ho à n tr ả g ấ p tr ă m l ầ n. V ậ y n ê n, ki ế p n à y xin h ã y để ta s ố ng t ạ m n ố t n ử a đờ i c ò n l ạ i đ i!
“Ngươi qua đây!” Nguỵ Thiên Thanh lạnh lùng liếc Tần Duy Ngã.
Qua đây…Rốt cuộc cũng định giết rồi sao? Chân Tần Duy Ngã như nhũn ra. Xong rồi, giờ hắn ôm chân y khóc lóc không biết có quá muộn hay không!!
“Ngươi thất thần cái gì!” Thấy hắn đứng thẳng tắp ở cửa không nhúc nhích, Nguỵ Thiên Thanh mất kiên nhẫn nhíu mày.
Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn phải tình nguyện đưa đầu lên chắc! Thôi! Ngươi dù có vô tình như thế, ta cũng chấp nhận!! Tần Duy Ngã ưỡn thẳng lưng, hít một hơi, nâng chân trái lên, hệt con rối gỗ lắc lắc lư lư đi vào phòng.
“Đứng ở đây!”
Đáng giận, ta sắp chết rồi còn không quên nhục nhã ta! Tần Duy Ngã đứng trước bài vị, sắc mặt trắng bệch.
“Mau tới thắp cho Thanh Thu một nén hương.” Nguỵ Thiên Thanh châm một nén hương đưa cho Tần Duy Ngã.
Thắp thì thắp thôi, dù sao mình chiếm tướng công của người ta lâu như vậy, thắp hương bái lạy là việc cần phải làm. Tần Duy Ngã nhận hương, run rẩy cúi lưng vái ba vái. Nguỵ phu nhân, mạo muội dùng danh nghĩa của ngươi, chiếm tướng công và nhi tử của ngươi là ta không đúng. Nhưng mà, ta lập tức sẽ đi gặp ngươi thôi, ngươi đại nhân đại lượng, đừng trách ta nữa nhé. Cùng lắm thì, nếu có kiếp sau ta để cho ngươi chiếm lại của ta…
Cung kính vái, đưa cho Nguỵ Thiên Thanh đi thắp hương, Tần Duy Ngã nhắm mắt, chờ khoảnh khắc cuối cùng tiến đến.
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Đi nấu cơm.” Nguỵ Thiên Thanh thấy hắn nhắm tịt mắt đứng đờ ra đó, có chút mạc danh kì diệu.
Gì! Ta chết rồi còn phải đi nấu cơm! — Nấu cơm?
Tần Duy Ngã mở mắt, không thể tin nổi nhìn Nguỵ Thiên Thanh.
“Nhìn cái gì? Trưa rồi, ngươi không ăn không lẽ Li Nhi cũng không cần ăn sao?”
“Ngươi, ngươi không định giết ta?” Tần Duy Ngã cẩn thận hỏi.
“Giết ngươi? Nguỵ Thiên Thanh ta chưa bao giờ giết người tay không tấc sắt.” Huống chi, ngươi đã là người thân cận gần gũi nhất của ta. Nguỵ Thiên Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu bế Li Nhi đến trước bài vị, để Li Nhi quỳ xuống cúi đầu lạy ba cái, còn bảo nó hướng bài vị gọi nương.
“Nương nương?” Li Nhi thấy rất kì quái, rõ ràng nương ở ngay bên kia, sao cha còn muốn nó gọi một miếng gỗ là nương? Lẽ nào cái miếng gỗ kia cũng là quả quả biến thành sinh ra nó?
Tuy rằng không hiểu gì hết, nhưng nhìn cha mình sắc mặt thối thối, nó vẫn là không cam lòng gọi theo lời y.
Gì đây? Tần Duy Ngã bị Nguỵ Thiên Thanh dẫn ra vườn sau nhà, nhìn một đống rau dưa tươi tốt trước mắt, hắn choáng váng.