Hiện tại, chỉ hi vọng sư huynh có thể tự mình nghĩ thông suốt. Bằng không, y thực sự sẽ phát cuồng…Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lo lắng cho Nhâm Dữ Phi không biết giờ đang ở đâu. Chỉ có một mình huynh ấy, sợ không phải là đối thủ của sư huynh!
“Lưu tiền bối, thỉnh ngươi ở đây trông nom, ta ra ngoài một chút, xem có thể tìm được hành tung của sư huynh và Nhâm nhị ca hay không.”
Lưu Học Ân gật đầu nhìn nàng rời đi. Mong rằng việc này có kết quả tốt, nếu không Lưu Học Ân ông có chết vạn lần cũng không đổi được hàng ngàn hàng vạn sinh linh trong võ lâm thiên hạ!
Cứ như vậy, Lưu Học Ân và Tần Độc Tôn canh bên cạnh Tần Duy Ngã, chờ Quản Linh Nhi và Nhâm Dữ Phi quay lại. Trong lúc đó Tu Hoa Bế Nguyệt có mang Li Nhi tới một lần, Lưu Học Ân không cho các nàng vào, nháy mắt ra hiệu các nàng dẫn Li Nhi đi chơi.
Chạng vạng, Tần Duy Ngã tỉnh, hắn suy yếu vô lực, chỉ có thể dưới sự chăm sóc ân cần của Tần Độc Tôn điên cuồng gào khóc. Ô ô ô…Quản Linh Nhi là sư muội của Nguỵ sắc ma, không biết sau khi biến thân có phải cũng xằng bậy với Độc Tôn như Nguỵ sắc ma đối với mình không? Đáng đời, biết ngay mình sẽ gặp báo ứng mà, đây quả thực không phải con người! Ô ô ô! Độc Tôn, đại ca thực xin lỗi đệ!!
Tần Độc Tôn một bên trấn an Tần Duy Ngã, một bên thầm lo lắng cho Quản Linh Nhi. Đã lâu như vậy sao còn chưa trở về? Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì.
Đang nghĩ ngợi, Quản Linh Nhi đã trở về, mang theo Nhâm Dữ Phi một thân toàn là máu.
“Mau mau mau, buông hắn xuống.” Lưu Học Ân hoảng sợ, bảo Quản Linh Nhi đặt gã xuống nhuyễn tháp bên cạnh.
“Không sao, chỉ là chút thương ngoài da.” Nhâm Dữ Phi ý bảo mọi người không cần lo lắng, gã cũng chưa trúng phải mệnh thương (vết thương ảnh hưởng tới tính mạng). Tuy đại ca từng chiêu từng chiêu hướng về chỗ yếu hại của gã, song mỗi lần đều ngừng đúng lúc, không thực sự muốn đưa gã vào chỗ chết.
“Linh Nhi, ngươi không có việc gì chứ?” Tần Độc Tôn bỏ lại Tần Duy Ngã, chạy tới chỗ Quản Linh Nhi. Nhâm Dữ Phi cũng bị thương thành thế này, không biết Linh Nhi có bị thương không.
“Không có việc gì, lúc ta tìm được huynh ấy thì sư huynh đã rời đi rồi.” Quản Linh Nhi lắc đầu, giọng nói ẩn chứa ưu sầu lo lắng không nói nên lời.
“Đi? Đi đâu?” Lưu Học Ân kiểm tra thương thế của Nhâm Dữ Phi, quả nhiên như gã nói, chỉ là thương thế ngoài da.
“Không biết.” Nếu biết, nàng đã sớm đuổi theo.
“Ngươi cũng mệt rồi, trước nghỉ ngơi uống miếng nước đã.” Tần Độc Tôn săn sóc đưa trà tới cho nàng.
“Ân.” Tiếp nhận trà, Quản Linh Nhi lại không ngồi xuống, mà dựa vào lòng ngực ấm áp của Tần Độc Tôn.
Nương của ta ơi! Tần Độc Tôn mặt đỏ như quả cà chua, chân tay luống cuống, ôm không xong, mà không ôm cũng không xong.
Mọi người làm sao vậy? Tần Duy Ngã bị những chuyện xảy ra liên tiếp làm cho mạc danh kì diệu. Đầu tiên khi tỉnh dậy hắn phát hiện người mình đầy thương tích còn Nguỵ Thiên Thanh thì không thấy đâu, sau đó sư phụ và tiểu đệ ở bên cạnh chiếu cố hắn.
Nguyên bản tưởng Nguỵ Thiên Thanh không còn mặt mũi nào gặp mình, cho nên mới tìm sư phụ và tiểu đệ vội tới chăm sóc mình, còn y thì trốn đi. Nhưng hiện tại xem ra có vẻ không như hắn nghĩ.
Nhâm Dữ Phi bị thương, theo thần sắc của sư phụ, gã cũng không bị đại thương gì. Nhưng gã là Âm đế mà, là Âm đế đứng thứ hai trong giang hồ đó! Vậy mà có người có thể khiến gã bị thương thành vậy, quả thực bất khả tư nghị.
Có thể thương tổn gã ngoại trừ sư phụ của gã hay cao nhân ẩn thế, chỉ sợ cũng chỉ có Nguỵ Thiên Thanh đi? Nói đến y mới nhớ, khi nãy Linh Nhi hình như nói cái gì mà sư huynh đã đi rồi. Sư huynh của nàng cũng chỉ có Nguỵ Thiên Thanh, y đi rồi? Đi đâu? Sẽ không phải là sợ ta trách y cho nên lưu lạc thiên nhai (lang bạt nơi xa xăm) rồi chứ?!
A! Quá đáng giận! Hại bổn thiếu gia thành thế này liền vỗ mông chạy lấy người, ngươi cũng quá hèn nhát rồi đó. Ngươi đi rồi, ta phải làm thế nào hả? … Không đúng, ta đã quyết định phải phân rõ ranh giới với y rồi, y đi càng hợp ý. Không được, y không thể đi, cho dù đi, cũng phải để ta ra sức đánh một trận cho hả dạ đã rồi mới được đi!!
Tần Duy Ngã rất muốn mở miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này cổ họng hắn còn thở không ra hơi, nói chi đến nói chuyện.
Các ngươi mau đến nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra đi chứ!! Tần Duy Ngã chỉ có thể mơ to mắt sốt ruột nhìn mọi người đang suy tư trong lòng.
Đêm đến, Quản Linh Nhi và Nhâm Dữ Phi đã sớm rồi đi, Lưu Học Ân để phòng vạn nhất, cáo từ Nhâm Dữ Phi, đi tìm lão hữu của mình.
Trong phòng, Tần Độc Tôn vùi đầu viết thư về nhà, giải thích chuyện Nguỵ Thiên Thanh đã khôi phục trí nhớ. Tần Duy Ngã một mình nằm trên giường sinh hờn dỗi.
Vui ghê, cả đám đi hết rồi, mình vẫn không biết là có chuyện gì. Nhìn bộ dáng như trời sắp sập của bọn họ, cứ như Nguỵ Thiên Thanh muốn đi giết người không bằng…Không, không thể nào?! Tần Duy Ngã trừng lớn hai mắt, có điểm thống hận bản thân phát hiện quá muộn.
Rõ ràng một giây trước y vẫn yên ổn an lành, nháy mắt như trở thành một người khác, ra sức nhào nắn khuôn mặt mình…Còn nữa còn nữa, rõ ràng mỗi lần hại mình lưng eo đau ê ẩm, y vẫn đều ở bên cạnh đấm lưng xoa bóp lấy lòng mình, lần này lại thần kì không thấy bóng người….Đúng rồi, còn cả tiếng rống to điên cuồng lúc đó nữa! Mình đúng là con heo mà! Ngay cả việc y khôi phục trí nhớ lúc nào cũng không biết, còn ngu ngốc tự dâng lên cửa mặc y giày vò.
Ô ô ô ô! Không phải chỉ là bị cái châm kia đâm một tí thôi ư? Thế nào mà lại khôi phục trí nhớ vậy? Bất quá kì quái là, vì cớ gì mình vẫn còn sống trên đời? Không phải nói y gặp người liền giết sao? Y không giết mình, có phải vì y đối với mình…
Phi phi phi! Y làm thế với ngươi mà ngươi còn nghĩ đến y, ngươi đúng là không còn thuốc chữa rồi! Tần Duy Ngã thầm mắng chính mình ngu ngốc.
Cơ mà… Y đi đâu? Một mình….A! Từ lúc mình tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Li Nhi, lẽ nào y đem Li Nhi đi rồi bỏ mình lại?!! Tần Duy Ngã đột nhiên cảm giác như mình đã bị người ta vứt bỏ, nước mắt tí tách chảy xuống.
Nháy mắt ba ngày trôi qua, Nguỵ Thiên Thanh vẫn như trước bạch vô âm tín. Quản Linh Và Nhâm Dữ Phi ra ngoài tìm kiếm bóng dáng y, Tần Độc Tôn sau khi Tần Duy Ngã có thể đi lại, vội vàng chạy về Tiếu Ngạo sơn trang, cả Tu Hoa Bế Nguyệt cũng theo hắn. Cả cốc rộng lớn, ngoại trừ những hạ nhân không quá quen thuộc, cũng chỉ có Li Nhi bầu bạn với Tần Duy Ngã.
Ai! Tần Duy Ngã ghé lên bàn, nhìn Li Nhi đang chơi đùa với tiểu mao cầu. Tuy Li Nhi không bị Nguỵ Thiên Thanh Thanh mang đi khiến hắn có chút vui vẻ, nhưng đây có thể cũng có nghĩa là hiện tại Nguỵ Thiên Thanh căn bản chẳng còn cần hắn và Li Nhi nữa.
Ô ô ô ô! Cái tên đại sắc quỷ ngươi, không có ngươi ta mới cao hứng ấy! Ngày mai ta sẽ dẫn Li Nhi du sơn ngoạn thuỷ, ngắm nhìn mỹ nữ khắp thiên hạ, không bao giờ nghĩ đến cái tên vô tâm vô phế như ngươi nữa. Đúng! Cứ vậy đi, sáng mai đi luôn!
Tần Duy Ngã vỗ bàn, hùng hổ đứng dậy.
Hắn vừa đứng dậy, chợt thấy lưng bị siết chặt, hoa mắt chóng mặt, cả người bay lên.
Ủa ủa ủa ủa ủa ủa??? Mắt thấy bản thân phi lên không trung, bay qua hết cái nhà này lại qua cái nhà khác, xuyên qua rừng cây đầy khói độc, cứ như vậy ra đến ranh giới Hoàng sơn.