"Mấy chuyện xa xưa đó, liên quan gì đến tôi chứ!" Giang Uyển Thư nghe xong những lời Bạch Khởi nói, cuối cùng cũng chịu không nổi mà hét lên, "Sao lại muốn bắt tôi chứ? Đây rõ ràng là ân oán giữa các người."
"Tôi chẳng qua chỉ biết một bộ tiểu thuyết thôi mà..."
"Mọi chuyện đều do cô mà ra, cô phải chịu trách nhiệm cho tôi!" Bạch Khởi lạnh lùng nói, "Cứ cho là mọi chuyện đã qua, cô cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
"Cô từng nói...'Đọc truyện rồi làm theo như thế , chỉ có thể là do bản năng người đó như vậy' câu nói này, chẳng lẽ coi quên rồi sao?" nước mắt của Giang Uyển Thư tràn ra khóe mi, cô cúi đầu đau khổ nói, "Là lúc trước cô nói, cô nói như vậy, còn an ủi tôi."
"..."
Bạch Khởi nghe thấy câu này, cô không thể nói gì, cô thừa nhận trước kia cô từng nói như thế, vả lại lúc đó cô cũng thực sự muốn giúp Giang Uyển thư, chỉ là bây giờ mọi chuyện ngày càng thoát ra khỏi những dự kiến của cô.
"Tôi quả thật đã nói như vậy, nhưng đó là lúc cô chưa nghĩ đến việc mượn dao giết người." Bạch Khởi nhìn Giang Uyển Thư nói, "Cô làm như vậy có khác gì hung thủ không? Các người đều là những kẻ đáng xấu hổ."
"Nếu đã vậy, cô dụ tên hung thủ đến đây, tôi giải quyết hắn trước, rồi tính sổ với cô, các người chạy không thoát đâu."
"Cô muốn giết tôi...?"
"Đây đều là vì lẽ phải, ai có thể bảo đảm lần sau cô không làm như vậy? Đem người mình muốn giết viết vào tiểu thuyết, đợi có kẻ giả mạo xuất hiện, vậy thì vụ án sẽ mãi mãi không thể kết thúc! Chỉ cần tôi loại bỏ nguyên nhân mọi chuyện là cô khỏi thế giới này, thì sẽ khong sảy ra những chuyện này nữa, Tôn tiên sinh ông ấy cũng sẽ không chết!"
Giang Uyển Thư như bị rơi xuống đáy biển sâu, cô cứ nghĩ thoát khỏi tay Nhậm Bình Sinh, cô có thể được cứu, nhưng không ngờ rằng ngược lại còn làm cho cơ hội sống của cô xa khỏi tầm với, cô bắt đầu nhớ đến Nhậm Bình Sinh, tuy rằng nói Nhậm Bình Sinh là kẻ sát nhân, nhưng ở một khía cạnh nào đó mà nói, cô ta đáng tin hơn nhiều.
Chí ít Nhậm Bình Sinh chưa bao giờ nhắc đến chuyện sẽ giết cô.
"Được rồi." Bạch Khởi đi về phía cô, quỳ xuống trước mặt cô mà nói, "Nếu như tôi đoán không sai, cái tên" fan hâm mộ' của cô đang trên đường đến đây, tôi sẽ cho cô tận mắt chứng kiến hắn chết thế nào."
"Trước lúc đó, chúng ta cần chuẩn bị một chút."
Chấm đỏ trong điện thoại Nhậm Bình Sinh lại di chuyển, vẫn ở cùng một nơi đó, cô bắt đầu khởi động xe đến một nơi gần đó, không may là máy chỉ đường này không hiển thị trên bản đồ 3D, chỉ có trên bản đồ bình thường, cũng có nghĩa là cô phải lần mò vị trí của Giang Uyển Thư đang ở đâu.
Cô dừng xe, từ cốp xe lấy ra bao đồ đã mua trước đó, từ trong bao lấy ra một thứ có hình dạng gần giống một khẩu súng, cô cẩn thận cầm súng điện màu vàng chói kia, cũng là vì cô không biết là ai đưa Giang Uyển Thư đi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể dùng cái này phòng thân.
Đương nhiên cô vẫn không yên tâm, nên đem theo một con dao cắt hoa quả bên eo, so với súng điện mà nói, cô dùng dao thuận tay hơn nhiều.
Đi theo chấm đỏ, cô vừa đi vừa chú ý quan sát động tĩnh bốn phía, bây giờ là thời gian đi làm, mọi người đều đi làm, vốn không có ai .
Sau khi đến nơi, Nhậm Bình Sinh mới phát hiện đây là một khu dân cư sống, chẳng lẽ Giang Uyển Thư bị kẻ nào đó bắt đến nhà của ai sao?
Cô bậc chế độ báo động, chỉ cần đến gần mục tiêu điện thoại sẽ rung lên, cô đi vòng dưới tầng , điện thoại vẫn chưa có thông báo, cô dừng lại ở trước cầu thang, ngẩn đầu lên nhìn, còn đi nữa sẽ lên sân thượng.
Nhậm Bình Sinh sờ vào lan can, bên trên bám đầy bụi, trên nền đất còn in mấy dấu chân, cô đoán tình huống sắp phải đối mặt, và cũng đi về hướng sân thượng.
"Cộp cộp cộp."
Cô mang giày cao gót, tiếng bước chân của cô tách biệt với không gian yên tĩnh lúc này, đợi đến lúc cô đi đến mở cửa sân thượng, đập vào mắt là Giang Uyển Thư đang bị trói trên ghế, Giang Uyển Thư nhìn thấy cô đến, thì liên tục lắc đầu, dường như muốn ngăn cô bước tiếp về phía trước.
"Giang Uyển Thư! Em vẫn ổn chứ?"
Cô nhanh bước đến chỗ Giang Uyển Thư quỳ xuống cởi trói cho Giang Uyển Thư, cô quan sát xung quanh, ngay lúc keo dán trên miệng Giang Uyển Thư được tháo ra, Giang Uyển Thư mở to mắt nhìn về phía sau cô, hét lớn:
"Cẩn thận!"
Còn chưa đợi Nhậm Bình Sinh định thần lại, cô nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh của súng, ngãy sau đó phần lưng bên cánh tay phải có cảm giác đau nhức lan ra khắc cơ thể, cô run rẩy dùng tay trái giữa chặt cánh tay phải đang chảy máu liên tục, cắn răng chịu đựng quay đầu lại.
Nhưng giây tiếp theo Nhậm Bình Sinh đứng ngây người, cô chú ý đến vết sẹo trên mặt của đối phương, ngay lúc đó kí ức ùa về, cảm giác đau trên cánh tay cũng không còn đau bao nhiêu nữa.
"Thì ra là cô." Nhậm Bình Sinh nở nụ cười quái dị, tiếp tục nói, "Tôi còn tưởng sẽ không gặp lại cô nữa chứ."
"Quả nhiên là mày, đồ cầm thú! Lúc mày dựa theo tiểu thuyết gây án, tao nên đoán được đó là mày mới đúng!"
Bạch Khởi nắm chặt súng trong tay chỉa về phía cô, nhưng Nhậm Bình Sinh không hề tỏ ra lo sợ chút nào, thậm chí còn cười.
"Vậy bây giờ cô muốn bắt tôi lại hay làm gì? Đem tôi đến cục cảnh sát sao? Hay là tự tay giải quyết tôi?" Nhậm Bình Sinh mỉm cười ngẩng đầu, "Cứ cho là cô giết tôi đi, nhưng cũng không cách nào giải thóat những đau khổ trong đâu nhỉ?"
"Không, tao sẽ từ từ tra tấn mày, từng chút từng chút một đến chết."
Bạch Khởi từng bước đi về phía cô, sau đó cô ta nhắm thẳng vào đùi của Nhậm Bình Sinh bắn một phát, Nhậm Bình Sinh không hề trốn tránh, vẫn quỳ trên nền đất, máu từ đùi cô chảy ra, loang ra nền đất.
'Cạch'
Đầu súng chĩa thẳng vào trán của Nhậm Bình Sinh, Bạch Khởi nhìn thành công dễ dàng đến tay như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng. cô cứ nghĩ Nhậm Bình Sinh sẽ đấu tranh đến cùng.
"Mày như vậy làm tao chán quá đấy, hay là qua mười năm, mày đã già rồi."
"..."
Thấy Nhậm Bình Sinh không lên tiếng, Bạch Khởi dùng súng hất những cọng tóc rơi trước mặt Nhậm Bình Sinh, vào ngay lúc đó, Nhậm Bình Sinh đột nhiên đứng dậy lật ngược Bạch Khởi xuống, lấy súng điện trong túi ra, bắn vào Bạch Khởi một phát, nhưng không trúng, Bạch Khởi đấm một phát làm mặt cô lệch qua một bên, súng trong tay cô ta mất kiểm soát, bắn vào không trung hai phát.
Nhậm Bình Sinh thấy thế này bất lợi, tay phải cô không bị thương vẫn còn sức, cô giữ chắc tay đang cầm súng của Bạch Khởi, Bạch Khởi dùng khuỷu tay đánh mạnh vào đầu đối phương, nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn ôm chặt, ngay lúc cô ta chưa kịp phản ứng lại, Nhậm Bình Sinh đã đánh rơi súng trên tay cô ta, sau đó hai người họ vật lộn với nhau trên nền đất như quả bóng.
Nhưng trên người Nhậm Bình Sinh đã bị bắn hai phát, hành động của cô bị cản trở rất nhiều, ngay vào lúc cô không còn trụ được nữa, cô đã bắn đại một phát súng điện, cô cũng không biết đã bắn trúng hay chưa, nhưng cô cảm giác động tác của Bạch Khởi dần yếu đi, sức lực từ từ mất dần.
"Hàaa..." Nhậm Bình Sinh thở dài một tiếng, bò đến hướng cửa của sân thượng.
"Đừng cử động!"
Nhậm Bình Sinh vừa ngẩng dậy bò về phía trước được một xíu, cô ta nghe thấy âm thanh bên cạnh, nhìn thấy Giang Uyển Thư đang cầm súng của Bạch Khởi chĩa vào mình.
"Tôi cứu em đó."
Nhậm Bình Sinh vừa thở vừa nói, tay cô giữ chặt vết thương đang đau ở đùi, cô sợ bản thân còn không thoát khỏi nơi này thì sẽ toang mất,
"Vậy thì đã sao? Cô là kẻ sát nhân !" Tay đang cầm súng của Giang Uyển Thư phát run, đây là lần đầu cô cầm súng.
"Nhưng tôi đối xử với em rất tốt, không phải sao?" Nhậm Bình Sinh ho một tiếng, "Tôi chưa từng muốn giết em, mặc dù tôi có làm nhiều chuyện khiến em tổn thương."
"Nhưng người nằm bên kia, tôi nói cô ta không tốt, nếu như em giết tôi, cô ta người lại sẽ tống em vào tù hoặc là cũng có thể trừng phạt em."
Nếu đã vậy cô dụ tên hung thủ đến đây, tôi giải quyết hắn trước, rồi tính sổ với cô, các người chạy không thoát đâu.
Trong đầu Giang Uyển Thư hiện lên những lời Bạch Khởi từng nói với cô, đầu súng của cô bất giác chuyển từ Nhậm Bình Sinh đến chỗ Bạch Khởi đã bất tỉnh trên đất, nhưng ngay lúc này Bạch Khởi đã nhăn mày, cô ta hình như muốn ngồi dậy.
"Em không muốn ngồi tù đúng không." Nhậm Bình Sinh nhẹ nhàng nói, âm thanh đó giống như được truyền đến từ nơi nào đó rất xa, vang lên bên tai Giang Uyển Thư, "Em biết rõ nếu như cô ta không chết, em sẽ phải đối mặt với chuyện gì mà."
"Tôi..."
Giang Uyển Thư đương nhiêu hiểu, cô làm sao có thể không biết được? Nếu như Bạch Khởi vẫn còn sống, sau khi cô ta giải quyết Nhậm Bình Sinh nhất định sẽ giết cô, cô ta cũng đã nói như vậy rồi, không phải sao?
"Bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay em, mọi chuyện đều do em quyết định."
"Cuối cùng làm "Người tốt" mà vào tù, hay là làm "Kẻ ác" mà một đời tự do?"
"Em còn có một tương lai tương đẹp phía trước, em không nên đánh mất thanh xuân của mình trong lồng giam tối tăm đó."
Mỗi chữ Nhậm Bình Sinh nói ra thì cô tiếp tục bò đến cửa sân thượng, cô biết bản thân đã biến Giang Uyển Thư thành một con dao, ánh mắt của Giang Uyển Thư nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Khởi, có chút do dự, bây giờ chỉ cần một người đẩy cô lên phía trước, chỉ là ngay lúc này cô nhìn thấy Bạch Khởi chuyển người muốn ngồi dậy.
"Quyết định đi, đây là cuộc đời của em."
"Ây...Đau quá..." Bạch Khởi đỡ đầu ngồi dậy, cô mơ hồ nhìn về phía Ginag Uyển Thư đang chỉa súng về mình, "Em...Muốn làm gì? Giang Uyển Thư?"
"Không ! Không! Tôi không muốn giết người___" Giang Uyển Thư sợ hãi nói, cô sợ hãi chảy nước mắt nhìn Bạch Khởi, ngón trỏ đã đặt trên cò súng, "Tôi không muốn ngồi tù..."
"Nếu như em đánh mất cơ hội này, tất cả mọi chuyện sẽ không thể quay lại nữa! Giang Uyển Thư!"
'Đùng! Đùng ! Đùng!'
Giang Uyển Thư nhắm chặt mắt bắn mấy phát liên tiếp. Cho đến khi đạn trong súng hết mới ngừng lại, cô cảm thấy trái tim mình đã được giải thoát rồi, súng trên tay cũng đã ném xuống đất, cô ngây người nhìn Bạch Khởi nằm trong vũng máu, đã không còn hơi thở.
"Aaaaaaaaaaaaaaa!"
Cô ôm đầu la lên, quay người lại tìm hình bóng của Nhậm Bình Sinh, nhưng phát hiện Nhậm Bình Sinh đã biến mất rồi, trên đất còn lưu lại vết máu, cả sân thượng này chỉ còn lại mỗi mình cô.
__Hoàn__
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi suốt thời gian qua.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập