Thân là một cảnh sát nhất định phải bắt được hung thủ, còn phải nghiêm trị tội phạm, những lúc cần thiết nhân dân giao phó mạng số cho, đây là những lời răn dạy Bạch Khởi từng nghe qua trong quân đội, trong những ngày cô trở thành một cảnh sát, những lời càng giống như một hình xăm trên người cô.
Dũng cảm chiến đấu với hung thủ, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy càng không cho phép có bất kì sai sót, nhưng mà, cô cảm thấy lần này cô quả thật đã lơ là.
"Ưm..."
Miệng cô bị nhét vải, hai tay bị dây thừng trói chặt, trước mặt là một người phụ nữ trong tay cầm một con dao gọt trái cây kề vào bụng cô, lưỡi dao lạnh như băng giống như giây tiếp theo sẽ xuyên qua áo đâm vào bụng cô."
"Đã lâu không gặp, cô cảnh sát nhỏ ~" lần trước gặp mặt, cô vẫn còn là một cô nhóc, chớp mắt đã lớn như vậy rồi."
"Ưm..."
Bạch Khởi hung hăng trợn mắt, cô cảm nhận được lưỡi dao đang đè chặt xuống bụng mình, chảy ra những tơ máu nhỏ, cô cắn chặt răng chau mày, cảm giác bị người khác khống chế thật khó chịu.
"Để tôi nhớ xem, cô có lẽ là đang vội muốn báo thù cho sư phụ của mình đúng không?" Nhậm Bình Sinh cười ấn mạnh lưỡi dao vào, "Hai thầy trò các người đúng thật là ngu, hình như cô không nhìn thấy thi thể ông ta nhỉ? Cho nên cô không biết thế nào gọi là đáng sợ."
Nhậm Bình Sinh nhìn Bạch Khởi không thể nói chuyện, cô lấy vải trong miệng Bạch Khởi ra, được tháo khăn ra, Bạch Khởi mở miệng hô hấp, ho khan.
"Khốn nạn! Mày là con quỷ giết người, tao sẽ bắt mày____Á!"
Bạch Khởi kêu to một tiếng, phần eo của cô truyền ra cơn đau, cô không dám tin nhìn Nhậm Bình Sinh, con dao gọt trái cây trên tay của đối phương đâm vào, máu từ vết thương tuôn ra, chảy xuống đũng quần của cô.
"Hahaha, nhìn vẻ mặt của cô, đúng là vui thật, cô không ngờ đến tôi thật sự đâm cô sao?"
"Mày, con khốn biến thái..."
"Tôi thích biểu cảm của cô đấy."
Nhậm Bình Sinh đột nhiên nâng cằm cô lân, cúi đầu xuống, dùng sức đè lên hôn cô.
"Ư...Ưm...Hưmmm..."
Đau đớn làm cho Bạch Khởi không thể thở được, đầu lưỡi của Nhậm Bình Sinh tiến thẳng vào, xâm chiếm khoang miệng của mình, làm Bạch Khởi hô hấp có chút khó khăn.
Cảm giác đau đớn bao quanh eo của cô, cô cảm thấy thần kinh mình nhanh chóng bị tên liệt.
"Ồ, cô chảy nhiều máu quá, nhưng khó mà chết được."
Tay của Nhậm Bình Sinh vuốt vuốt cán dao gọt hoa quả, Bạch Khởi cắn răng nhìn cô ta, nếu như tay cô có thế động đậy, cô nhất định tận tay đem tên giết người này phanh thây trăm mảnh.
"Nếu như cô chết rồi, tôi cũng không ngại làm tình với cô đâu."
"Câm miệng...đừng chạm vào con dao! A!"
"Đừng ầm ĩ thế chứ, không chết dễ vậy đâu."
Nhậm Bình Sinh quỳ xuống, cởi giày cảnh sát Bạch Khởi đang mang, sau đó lại cởi quần Bạch Khởi ra, bây giờ Bạch Khởi đang bị cơn đau chi phối, cô căn bản không thể phản kháng được, chỉ có thể để mặc Nhậm Bình Sinh làm gì làm, cũng không biết có phải tại bị mất máu quá nhiều, Bạch Khởi cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
"Ôi trời, quả nhiên là người thường xuyên luyện tập nha."
Bạch Khởi nghe thấy những lời này của Nhậm Bình Sinh, sau đó cảm nhận được chân mình bị Nhậm Bình Sinh vuốt ve, cô muốn nôn, cô vậy mà lại bị một kẻ sát nhân tay dính đầy máu sờ vào người, cô ta rốt cuộc muốn làm gì!?
Sau khi quần bị cởi ra, chỉ còn lại quần lót, Bạch Khởi đau đến mức run lên, cô nhìn Nhậm Bình Sinh lột bỏ quần lót của mình ra, đến sức để nói cũng không còn, giống như một con cá đang chờ chết.
"Bên ngoài lãnh khốc như thế, ở đây cũng giống như một cô gái bình thường có một khe hở."
Bạch Khởi cảm nhận được Nhậm Bình Sinh chỉ dùng hai ngón tay đã tách hai cái khe đó mở ra, nơi bí mật của cô lộ ra trước mắt của tên ác quỷ này.
"Cút...cút đi..."
"Được đấy, phía dưới của cô."
"Đcmm____ Aaa!"
Vốn không có màn dạo đầu, Bạch Khởi cảm thấy rất đau và rát, ở dưới đau đớn như sắp bị xé rách, nhưng mà so với bị cắm con dao ở eo thì không tính là gì, Nhậm Bình Sinh lấy máu ở vết thương trên eo cô là chất bôi trơn, tên biến thái này, cô ta điên rồi.
"Đau quá! Đừng mà!"
Bạch Khởi không dám giãy giụa, cô cũng không cách nào giãy giụa được, hai tay đều bị trói, bụng thì đang bị dao đâm vào, cô cử động một cái đã thấy đau, đầu chảy đầy mồ hôi,đúng là cực hình mà, đáng thương nhất là cô lại trở thành món đồ chơi của Nhậm Bình Sinh.
"Bên dưới bất luận như thế nào cũng được, nhưng cô thật sự không có chút cảm giác gì sao?"
Nhậm Bình Sinh cười lại tiếp tục cho tay tiến vào, không chút thương tiếc, tay cô ta dính đầy máu, không biết là máu ở bên dưới bị rách ra hay là máu vết thương trên eo chảy ra, chảy xuống nền đất, cứ cho là hạ bộ của Bạch Khởi bị phơi ra, quần áo không ngay ngắn, nhưng cũng không có chút hứng thú tình dục nào, chỉ có tàn tạ và đau khổ giống như rơi vào trong đáy băng tuyệt vọng.
"A...a..."
Tất cả mọi thứ dường như đều bắt đầu mềm ra, rời xa cô, lời của Nhậm Bình Sinh giống như một đám sương mù trong tai cô, cả người bắt đầu phát lạnh, mất máu quá nhiều, nếu như không băng bó___
Cô sẽ chết mất.
"Cô có biết lúc sư phụ mình chết có dáng vẻ giống hệt cô bây giờ không?" Thật thú vị, bây giờ từ mặt cô tôi có thể nhớ được chuyện của mười năm trước."
"Cứ cho là tôi,...chết rồi, vẫn sẽ có người đến bắt cô...ọe......" Lúc Bạch Khởi nói trong câu này, máu trong miệng cô tràn ra, theo khóe miệng chảy xuống.
Nghe thấy những lời này, Nhậm Bình Sinh chau mày, cô ta nâng tay lên, ngón trỏ đang cầm cán con dao đang đâm vào eo Bạch Khởi, cô ta từ từ ấn vào, lưỡi dao đâm sâu vào hơn nữa.
"Chỉ tiếc là lần này đã khiến cảnh sát Bạch Khởi phải thất vọng rồi."
"...Aaaa..."
"Nếu như cô chết rồi, việc trước đây với tôi sẽ giống như hồ sơ những vụ án bị cất trong phòng lưu trữ cục cảnh sát các người đến mốc meo, không ai sẽ nghĩ đến việc một lần nữa điều tra nó.
"Tôi cũng sẽ ngừng giết người, cứ cho bên cảnh sát tiếp tục tìm cũng tìm không ra tôi, bởi vì tôi chỉ là một công dân tốt tuân thủ pháp luật."
Những lời của Nhậm Bình Sinh càng làm Bạch Khởi tuyệt vọng , cô thiếu chút nữa là có thể bắt tên tội phạm này, cô nổ lực lâu như vậy, cuối cùng lại phí công vô ích, Nhậm Bình Sinh làm biết bao nhiêu chuyện như thế, cuối cũng vẫn không bị trừng phạt, mà hơn nữa mãi mãi cũng không có ai có thể trừng phạt cô ta.
"Đừng ngây ra đó, tôi còn chưa chơi xong đâu."
Vẫn chưa xong? Có ý gì? Bạch Khởi phát hiện tốc độ não của cô chậm đi rất nhiều, cô không cách nào hiểu được lời của Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Bình Sinh tiến đến cúi xuống hôn cô, cô cảm giác được trong miệng của đối phương đều là mùi máu tươi khiến người khác buồn nôn, đầu lưỡi chuyển động khắp khoang miệng của cô, áo khoác bị cởi ra một nửa, đồ lót của cô cũng bị cởi ra, hai tay của Nhậm Bình Sinh sờ soạng bầu ngực của cô, sau đó cô ta dùng sức cắn vào cổ cô, cho đến khi trên cổ cô xuất hiện máu trên vết răng.
"Mệt quá..." Cô tuyệt vọng nói.
"Ngoan nào, mệt thì ngủ đi."
Hai mắt cô nặng dần, lúc cô dần mất đi nhận thức những lời cô nghe thấy không phải của Nhậm Bình Sinh, mà là bài hát lúc trước sư phụ dạy cô hát.
p/s: Chính thức kết thúc bộ truyện này nhé. Và nếu các bạn vẫn còn thấy chưa đã, hãy đón xem Lam Hoàn Dạ Oanh. Một bộ truyện không kém phần hồi hộp gây cấn, một vụ án khác xảy ra ở Đại học Hoàn Dương .
Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện trong suốt thời gian qua.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập