Khi tập sáu của 《Baby Over Flowers》được phát sóng, một nhà bốn người Trần Điệp Văn Lương cùng nhau xem TV ở nhà.
Hai đứa dở hơi Văn Tri Cảnh, Văn Tri Linh cảm thấy rất mới lạ đối với sự xuất hiện của mình trên TV, đi học còn liên tục khoe khoang với người khác về chuyện này.
Mà chú chó con được mua trong tập đầu tiên của chương trình cũng được mang về cùng, từ chú chó đất ở thôn quê lắc mình bay lên cành cao sống trong căn biệt thự rộng lớn.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau xem chương trình.
Trần Điệp ngồi cùng hai anh em, Văn Lương ở bên cạnh cầm laptop đọc tài liệu.
Sau khi chú chó Tiểu Hoàng ăn xong cơm tối liền phe phẩy cái đuôi nhảy dựng lên chạy đến phòng khách.
Trong nhà ngoại trừ Văn Lương thì tất cả mọi người đều yêu thích chú chó Tiểu Hoàng này, cảm thấy vừa đáng yêu vừa có linh tính, mà cố tình hay vô ý chú chó Tiểu Hoàng này lại thích vây quanh Văn Lương.
Ăn uống no đủ xong liền nhảy lên ghế sofa, chen chúc bên người Văn Lương, bước từng bước nhỏ lộn xộn hết cả lên, bộ dáng như đang vội vàng tranh giành tình cảm.
Văn Lương đang gõ bàn phím, sau khi gửi xong văn kiện liền nắm cổ chú chó ném xuống đất.
Đại khái là đang cân nhắc xem trong nhà này ai là người kiếm được nhiều tiền nhất, chú chó Tiểu Hoàng không hề chê phiền, bị ném vài lần mà vẫn tiếp tục bò đến bên cạnh Văn Lương.
“Văn Tri Cảnh.”
“Dạ?”
Anh trai đang xem TV, nghe vậy thì nhìn sang… chạy tới.
Văn Lương xách chó đưa qua: “Ôm đi.”
Công cụ hình người Văn Tri Cảnh đành phải đứng dậy ôm chó trở về, lần nữa ngồi xếp bằng xuống đệm, khom người đặt chú chó Tiểu Hoàng dưới chân chơi.
Trần Điệp hoàn hồn nhìn vào mắt Văn Lương, đi đến bên cạnh anh, nâng tay bóp vai cho anh, nhìn qua màn hình laptop: “Còn chưa xong sao?”
Bởi vì sau đó còn phải quay tập cuối cùng của chương trình, nên Văn Lương cần xử lý một ít công việc kế tiếp chu toàn.
Anh lười biếng giơ tay ôm Trần Điệp vào trong ngực, tay phải vòng qua một bên đánh chữ, một bên thấp giọng nói: “Sắp xong rồi, nốt cái này nữa là xong.”
Anh nói, lại cúi đầu hôn lên trán Trần Điệp: “Mệt không?”
Đối với bộ dáng này của cha mẹ, Cảnh Bảo Linh Bảo đã sớm quen, bình tĩnh quay đầu tiếp tục xem TV.
“Không mệt.”
Trần Điệp ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai chân trước của chú chó Tiểu Hoàng đang vịn trên người Văn Tri Linh, còn liếm mặt cô bé.
“Em gái, đừng ăn gì sau khi chạm vào tay chó con, lát nữa nhớ rửa mặt.” Trần Điệp dừng một chút, nhớ tới cái gì lại hỏi thêm một câu, “Các con đặt tên cho nó chưa?”
Đầu ngón tay của Văn Lương dừng lại, cũng rũ mắt nhìn qua.
Văn Tri Cảnh trả lời: “Tiểu Hoàng.”
“Gọi là Tiểu Hoàng à.” Trần Điệp cười ra tiếng, “Tùy tiện thế, mẹ nhìn tình hình lớn lên của nó, đoán chừng không bao lâu nữa nó còn lớn hơn hai đứa.”
Văn Tri Linh chớp chớp mắt: “Vậy nên gọi là gì ạ?”
Cô bé nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, cho nó thêm cái họ, “Văn Tiểu Hoàng?”
“……”
Trần Điệp bị cô bé chọc cười, cười ngã vào người Văn Lương: “Cái tên kia rất hay, về sau nó chính là em trai của hai đứa.”
Văn Lương cười khinh một tiếng: “Hai đứa các con đều mang họ Văn, vậy nó theo họ mẹ của các con đi.”
Trần Điệp: “?”
Lúc này Văn Tri Linh phản ứng ngược lại: “Trần Tiểu Hoàng?”
Trần Điệp đánh Văn Lương một cái: “Làm sao, em sinh cho anh con trai con gái tất cả đều theo họ của anh, bây giờ nuôi chó lại hào phóng để nó theo họ của em hả?”
Văn Lương cười đến mất tập trung, đóng laptop ném sang một bên, ôm Trần Điệp lười biếng đáp: “Ừ.”
“… Không biết xấu hổ.” Trần Điệp liếc mắt một cái.
Nói đến Trần Điệp, tuy đã sinh con nhưng lúc cô sinh tuổi cũng không lớn, từ khi học đại học đã bắt đầu chú trọng dưỡng da, mỗi ngày đều lau chùi sạch sẽ hơn nửa giờ ở trong phòng tắm, Văn Lương luôn chê cô chậm chạp.
Hiện giờ, Trần Điệp liếc mắt nhìn anh như vậy, bộ dáng giống hệt như lúc trước nhưng thêm vài phần hấp dẫn.
Trong lòng Văn Lương khẽ động, lung lay một phen, gọi bảo mẫu dẫn Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh đi lên lầu ngủ, ngay sau đó cũng lập tức mang Trần Điệp lên lầu bắt đầu bữa ăn chính của anh.
***
Sáng sớm hôm sau, vốn là muốn đi ghi hình tập đầu tiên của chương trình, có điều thời gian còn sớm, nên không vội rời giường.
Đêm qua Trần Điệp bị giày vò suốt cả đêm, cô còn chưa tỉnh thì Văn Lương đã mở mắt ra rồi.
Lúc trước khi chuẩn bị mang thai, hai người như khai thiên lập địa mà làm xằng làm bậy, nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là gánh nặng phía sau sự ngọt ngào, mỗi lần Văn Lương đều rất quy quy củ củ, không ngờ lăn lộn ra hai đứa Cảnh Bảo và Linh Bảo.
Anh nằm nghiêng, nhìn chằm chằm vào Trần Điệp ở trong ngực trong chốc lát, suy nghĩ trôi xa.
Nhớ dáng vẻ lúc trước khi vừa mới biết Trần Điệp, tính cách của cô gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều, nảy nở hơn so với lúc trước, nói đúng hơn là càng ngày càng tươi đẹp, mặc dù bây giờ khuôn mặt mộc mạc đang nhắm mắt nhưng vẫn rất rực rỡ.
Trần Điệp gối đầu lên cánh tay anh, Văn Lương kéo người vào trong ngực, hôn môi cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve qua lại cằm cô.
Trần Điệp mơ mơ màng màng nheo mắt lại, nói lầm bầm vài tiếng, muốn đẩy người ra nhưng mới vừa tỉnh nên không có sức.
“Văn, Văn Lương.”
Khi cô mở miệng, giọng nói hơi khàn, âm cuối rất mơ hồ, nhẹ nhàng, lại giống như chiếc móc nhỏ đang kéo căng dây thần kinh của Văn Lương.
Phút chốc huyệt thái dương của anh muốn nhảy dựng, hôn sâu hơn, mơ hồ nói: “Hử?”
“Sắp phải lên đường đi ghi hình chương trình rồi, anh đừng quậy…”
Người này một khi cầm thú lên liền không dừng được, nhiệt độ trong phòng ngủ tăng cao, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, tay cũng càng ngày càng không biết nặng nhẹ.
Lúc họ đang thân mật, không biết Tiểu Hoàng đã đẩy cửa phòng ngủ đi vào từ lúc nào, khi nhảy lên vừa đúng lúc đạp lên đùi Trần Điệp.
Trần Điệp bị dọa nhảy dựng, dường như có tật giật mình, cũng không biết có sức lực từ đâu, trực tiếp đạp Văn Lương còn đang ôm cô ra xa.
Có lẽ là do bị đá trúng chỗ nào đó, Văn Lương rên một tiếng, nhíu mày lại, nhìn cái đuôi ở cuối giường, thấp giọng mắng một câu.
Trần Điệp lẩm bẩm: “Làm sao nó vào được.”
Không duyên không cớ bị cắt ngang, Văn Lương bực bội rời giường, sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng quăng ra một câu tiếp theo: “Sớm muộn gì anh cũng bắt nó làm thịt.”
Trần Điệp cười rộ lên: “Anh nói với em cái này, có dám nói như vậy với anh trai em gái không?”
Văn Lương cười khinh bỉ: “Anh có gì mà không dám.”
Trần Điệp lười cùng anh tranh luận về tôn nghiêm của người cha.
Bị Tiểu Hoàng làm loạn, lát sau anh trai em gái cũng chạy vào phòng ngủ của bọn họ, Văn Lương biết không còn cách nào để tiếp tục ăn, không khí cả ngày cũng không tốt.
Ở nhà ăn xong bữa sáng, một nhà bốn người liền xuất phát đi ra sân bay tham gia ghi hình tập cuối cùng của 《Baby Over Flowers》.
***
Thông thường tập cuối cùng của các chương trình tạp kỹ sẽ rất ấm áp tình người, chưa kể những chương trình quan sát tình cảm gia đình như bọn họ.
Nội dung ghi hình của tập này rất đơn giản, không có những nhiệm vụ khó hoặc dễ như những tập trước, toàn làm cho bọn nhỏ khóc thét.
Bốn gia đình ngồi quây quần bên nhau nói chuyện phiếm, chủ yếu là nói về bọn nhỏ, mà mấy ngày nay các bé đã quen biết nhau, còn rủ nhau đi chơi.
Cuối cùng, tổ tiết mục mời cha mẹ của các bé, từng người lần lượt đi vào căn phòng đơn nhỏ để phỏng vấn.
Tuy trước đó Văn Lương đã từng nhận phỏng vấn về phương diện thương nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên phỏng vấn chương trình tạp kỹ như thế này, Trần Điệp lo lắng anh sẽ không trả lời được, còn không yên lòng mà đặc biệt dặn dò vài câu.
Văn Lương xua tay, rất tự tin: “Yên tâm.”
“……”
Đi vào phòng chuẩn bị.
Người dẫn chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng, vấn đề chỉ có vài câu hỏi, được thu thập từ khán giả của chương trình, cho đến bây giờ mọi người vẫn luôn rất tò mò về quá trình yêu đương của Văn Lương và Trần Điệp.
Chẳng qua đối với khuôn mặt này của Văn Lương, cô ấy cũng không dám hỏi quá nhiều.
Dừng một chút, người dẫn chương trình thận trọng đi lên phía trước hỏi: “Văn tổng, chúng ta có thể bắt đầu quay được chưa?”
Văn Lương thản nhiên gật đầu.
“Chỗ chúng tôi có một vài câu hỏi từ cư dân mạng, tổng cộng có mười câu, nếu như có câu nào không tiện trả lời thì ngài có thể nói với tôi, đến lúc đó sẽ cắt bỏ đoạn đấy.” Người dẫn chương trình nói trước.
“Được, cô hỏi đi.”
“Mọi người đều rất muốn biết quá trình yêu đương của ngài và tiểu thư Trần Điệp, câu hỏi thứ nhất: đến bây giờ hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Hiện tại câu hỏi này nghe có vẻ hơi xa vời, Văn Lương lại không thích hồi ức lúc trước, cũng không nhớ bọn họ đã ở bên nhau bao lâu.
Anh tính toán ở trong lòng, đáp: “Được mười năm rồi.”
Người dẫn chương trình cũng bị con số này dọa cho nhảy dựng: “Lâu vậy ư?”
“Chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi.”
“Tôi nghe người ta nói những mối tình trong khoảng thời gian bảy năm sẽ có gây gổ, trên mạng có nói về tình yêu của ngài và tiểu thư Trần Điệp, trước đây cũng nghe đồn hai người từng chia tay?”
Văn Lương dừng một chút, cuối cùng vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Là tách ra một khoảng thời gian, lúc trước tôi đối xử với cô ấy không tốt, may mà mọi chuyện vòng đi vòng lại cũng lắng xuống.”
Người dẫn chương trình hỏi tiếp: “Sau khi chương trình được phát sóng, hình thức ở chung của ngài cùng với Cảnh Bảo và Linh Bảo rất thu hút sự chú ý cũng như tiếng cười của mọi người, lúc trước Linh Bảo còn khóc lóc tố cáo nói rằng ba ba không yêu cô bé, mặc dù ở trong mắt khán giả đây chỉ là một điểm gây cười, nhưng mà sau đó ngài có đi theo giải thích với anh trai em gái của chúng ta về chuyện này không?”
Văn Lương: “Không.”
Người dẫn chương trình: “……”
Câu trả lời này cũng quá mức lưu loát, ngược lại khiến cho cô ấy không biết nên hỏi cái gì.
Cũng may Văn Lương im lặng một lát lại nói tiếp.
“Có điều vợ tôi nhất định sẽ giải thích với chúng, tuy cô ấy chưa từng nói với tôi, nhưng tôi biết cô ấy sẽ không để cho bất kỳ ai hiểu lầm tôi, cho dù con của chúng tôi vẫn chưa lớn, cũng chỉ là lời nói của trẻ con không cố kỵ.”
Văn Lương mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng ban nãy cũng vì nụ cười này mà dịu đi không ít, không khiến người khác sợ hãi như trước nữa.
Từ khi bước qua tuổi ba mươi, những hồ bằng cẩu hữu* lúc trước cũng dần dần không còn liên hệ, lại có Trần Điệp cùng với hai đứa nhỏ, hoạt động giải trí dần thu hẹp lại, tính cách anh ổn trọng hơn nhiều so với lúc trước.
(*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.)
Tuy bề ngoài có vẻ như anh bị gia đình quản thúc, nhưng không ai biết anh vui vẻ chịu đựng như thế nào.
“Trần Điệp là một người rất mềm lòng, quả thực tôi cũng không quan tâm đến việc bị người khác hiểu lầm, cô ấy cũng biết tôi không quan tâm, nhưng cô ấy vẫn sẽ để ý những việc nhỏ nhặt nhất xem có ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi hay không, giữa chúng tôi, càng giống như cô ấy đang dùng trái tim mềm yếu để bảo vệ tôi một cách tỉ mỉ.”
“Tôi là một thương nhân, biết cách tìm ra nhược điểm để đánh vào chỗ hiểm, ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã biết Trần Điệp là người mềm lòng, nên đã nhiều lần lợi dụng điểm này để bắt nạt cô ấy.”
Nhìn Văn Lương cuối cùng cũng có bộ dáng đang phỏng vấn, người dẫn chương trình cũng thả lỏng, cười nói: “Lúc trước hai người tách ra là giống như lời ngài nói, bởi vì ngài lợi dụng sự mềm lòng của tiểu thư Trần Điệp ‘khi dễ’ cô ấy sao?”
“Không phải.”
Văn Lương xoa xoa mặt: “Bản thân tôi có rất nhiều tật xấu, cũng lười sửa, ỷ vào việc cô ấy mềm lòng mà khi dễ người ta, về sau lại không ít lần xúc phạm.”
Anh nhớ tới hồi trước, khi hai người xác lập mối quan hệ.
Đương nhiên anh biết lúc trước anh có lỗi với Trần Điệp, theo lý thuyết, hẳn là anh nên đến nói rõ với cô, còn phải kèm theo giấy cam đoan cùng với biết lỗi.
Nhưng anh lại không làm như vậy, anh kiêu ngạo và kiêu ngạo, muốn Trần Điệp phải thừa nhận trước rằng cô ấy yêu anh.
Anh cười cười, còn nói: “Cũng may cô ấy có thói quen nuông chiều tôi.”
Người dẫn chương trình cười hỏi: “Tôi thấy những gia đình khác đều là chồng nuông chiều vợ, sao đến phiên ngài lại thành tiểu thư Trần Điệp nuông chiều ngài rồi?”
Văn Lương: “Cô ấy là người tốt, trên đời này, người có thể chịu được tôi có lẽ chỉ có mình cô ấy.”
“Trên mạng có rất nhiều người nói rằng bộ dáng của ngài khi đối mặt với việc con cái khóc nháo mới là phản ứng chân thực nhất của bậc cha mẹ trong cuộc sống hiện thực, có khi tức giận đến mức hận không thể nhét chúng trở lại trong bụng mẹ, đối với cuộc sống ồn ào nhốn nháo hiện tại của một nhà bốn người, ngài có cảm vừa lòng không?”
Anh lười biếng trả lời: “Cũng không tệ lắm.”
“Câu hỏi cuối cùng, lúc trước khi Trần Điệp vừa mới ra mắt đã được phong làm ảnh hậu, về sau lại giành giật thêm rất nhiều giải thưởng, diễn rất nhiều tác phẩm nhận được sự yêu thích nồng nhiệt từ mọi người, cũng có rất nhiều hình tượng CP trên màn ảnh làm các fan đặc biệt khó quên, đối với việc này ngài có ghen hay không hài lòng gì không? Dù sao thì ở trong các vai diễn tiểu thư Trần Điệp cũng sẽ đóng những cảnh tình cảm với nhiều nam minh tinh điển trai được nhiều người yêu thích.”
“Tôi không có gì phải ghen cả.” Văn Lương cười cười, khẽ nâng cằm, tựa như nhớ lại thời niên thiếu khi mới gặp Trần Điệp.
Anh ngạo nghễ, kiên định nói: “Đối với Trần Điệp, không ai có thể tốt hơn tôi.”