Đêm đó trong căn phòng số bốn, tuy phần lớn thiết bị đều không bằng ở nhà, nhưng cũng may anh trai em gái đang tạm thời cảm thấy mới mẻ, Văn Tri Linh còn đang hết sức chăm chú chơi đùa với chú chó nhỏ lông vàng, không khóc không nháo.
Văn Lương cũng tạm thời được yên tĩnh.
Dọn dẹp tốt mọi thứ ở trong phòng, bốn gia đình cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối.
Văn Tri Linh ôm chú chó nhỏ lông vàng cùng đi ăn cơm, em gái đều thể hiện sự dễ thương ở mọi mặt, nhưng lại kén ăn, hơn nữa còn không thích ăn cơm, mỗi lần quay về nhà, dì bảo mẫu cũng không có cách nào khiến cô bé ăn cơm, còn phải để Văn Lương ra tay.
Hai cha con cũng xem như là khắc tinh của nhau, chung quy Văn Lương vẫn ngại tranh cãi ầm ĩ với cô bé, mà Văn Tri Linh cũng sợ Văn Lương đánh, nên một số việc nhỏ cô bé vẫn sẽ nghe lời Văn Lương.
Tối hôm ấy, cơm tối mọi người ăn là do người địa phương chuẩn bị, bên ngoài có mưa nhỏ, tổ tiết mục dựng một cái lều, bàn gỗ dài, mọi người lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.
Văn Tri Cảnh rất tự lập, bây giờ ăn cơm cũng không cần người khác chăm sóc, tự mình có thể ăn xong.
Văn Lương ôm Văn Tri Linh đến bên đùi mình, gắp vài miếng đồ ăn vào bát của cô bé, dùng thìa trộn đều rồi múc cho cô bé ăn.
“Anh đút cho con bé chậm một chút.” Trần Điệp nhìn động tác của anh không nhịn được nói, một bên nâng tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng của em gái.
Mà khi mọi người nhìn thấy một màn này —
[Ha ha ha ha ha ha ha ha Văn – không có cảm xúc máy móc đút cơm – Lương.]
[Em gái của chúng ta ăn cơm cũng rất gian nan! Còn chưa nhai xong thì thìa thứ hai đã đến bên miệng rồi!]
[A a a a a a thật sự rất đáng yêu! Ai tới sinh khỉ con cùng tôi ikk!]
[Lầu trên đừng nghĩ tới chuyện kia nữa, nhìn giá trị nhan sắc của ba mẹ người ta xem, nên sớm dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu đi.]
……
Văn Lương đút cơm hơn mười phút mới xong, cuối cùng cũng được giải thoát, bế em gái xuống chơi cùng chó.
Những người lớn ngồi vây quanh thành một vòng nói chuyện phiếm, Văn Lương không quá thích giao tiếp, trên bàn cơm cũng không nói nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của người khác.
Trò chuyện trong chốc lát, Trần Điệp mới phát hiện anh trai không có trên bàn cơm, quay đầu tìm một vòng mới phát hiện không biết từ khi nào cậu bé đã đi đến bên kia, lúc này đang nói chuyện cùng con gái của Lý Tông.
Con gái của Lý Tông lớn lên cũng thật xinh đẹp, mặc váy công chúa, bên dưới là đôi tất màu trắng, mang đôi giày da nhỏ màu đen.
Trần Điệp dùng khuỷu tay chọt chọt Văn Lương, nâng cằm hướng về phía Văn Tri Cảnh ở cách đó không xa.
Văn Lương cũng đi qua xem sao.
Văn Tri Cảnh chỉ chỉ phía sau lưng Văn Tri Linh, đối diện với cô bé trước mặt nói: “Cậu có muốn chơi với chó không?”
Có lẽ cô bé sợ động vật, lắc lắc đầu.
Anh trai lại tiếp tục hỏi: “Sau khi ăn cơm xong, cậu có muốn về nhà tớ chơi không? Ở gần đây lắm, từ bên kia đi xuống là đến rồi.”
Cô bé trả lời rất thành thật: “Nhà của các cậu là xấu nhất.”
“À, bởi vì em gái của tớ muốn mua chó, cho nên tiền bán nho của nhà chúng tớ đã xài hết rồi, bây giờ chỉ có thể ở trong căn phòng kia.” Văn Tri Cảnh lơ đễnh nói, dừng một chút, lại thở dài, “Có điều với tính tình của em gái tớ, đến buổi tối đi ngủ có thể sẽ khóc nhè, sau đó ba ba của tớ sẽ tức giận.”
Cô bé chớp chớp mắt, từ trên ghế trượt xuống, cẩn thận nhìn về phía Văn Lương, nhìn qua hơi sợ: “Ba ba của cậu còn tức giận ư, ba ba của tớ chưa bao giờ tức giận cả, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, có mẹ tớ ở đó, mẹ có thể khiến ba ba tớ không tức giận nữa.”
“Tại sao vậy?”
Văn Tri Cảnh nhún vai, coi chuyện này là đương nhiên: “Ba ba của tớ chính là như vậy, nếu hôm nay mẹ tớ muốn mua chó, chắc chắn ba ba của tớ sẽ không ngăn cản, lập tức để tớ và em gái vào ở gian phòng số bốn.”
Trần Điệp: “……”
Văn Lương: “……”
Sau đó có lẽ chú ý tới ánh mắt của hai người, Văn Tri Cảnh và cô bé bắt đầu kề sát vào tai nhau nói nhỏ, khoảng cách rất gần, không nghe rõ bọn trẻ rốt cuộc đang nói cái gì.
Rõ ràng là lần đầu gặp, thế mà Văn Tri Cảnh còn học được cách chủ động đến gần, cũng không biết là học theo ai.
Hai đứa nhóc cậu một câu tớ một câu thì thầm với nhau, về sau cũng không biết là nói cái gì, Văn Tri Cảnh đột nhiên cúi đầu, hôn một cái lên mu bàn tay của cô bé.
Trần Điệp: “……”
Ơ kìa? Thanh thiên bạch nhật!*
(*Trời xanh ngày trắng, ý nói giữa ban ngày ban mặt, ai cũng được chứng kiến.)
Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ bắt đầu hoài nghi Văn Tri Cảnh không phải là con ruột của Văn Lương, này con mẹ nó cũng thật lợi hại.
Văn Lương đứng dậy đi qua kéo người trở về.
Ở trước mặt mối tình đầu của mình, anh trai lại bị ba của mình xách trở về, rất không có mặt mũi, còn có chút mất hứng.
Giáo huấn con trai trước mặt nhiều người sẽ rất mất mặt, Trần Điệp cản Văn Lương lại, cúi người đến trước mặt Văn Tri Cảnh, khuyên cậu bé hồi lâu về sau không được tùy tiện hôn con gái.
Khuyên bảo xong rồi, Trần Điệp mới quay sang trêu ghẹo Văn Lương: “Sao tính cách này của anh trai chẳng giống anh chút nào vậy.”
Anh khẽ cười một tiếng, tiếng cười ở trong đêm tối rất dịu dàng, anh nhìn lướt qua Văn Tri Cảnh đang chơi bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Không giống anh cũng rất tốt.”
Còn em gái thì có dáng vẻ giống tiên nữ có một không hai, đang hết sức tập trung ôm chó chơi.
Ăn xong cơm tối rồi quay về chỗ ở, Trần Điệp lấy quần áo che hết camera trong phòng rồi đi tắm.
Tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ hai căn phòng, chỉ dùng bình phong để chống đỡ, từ rất sớm anh trai và em gái đã có thói quen ngủ riêng với ba mẹ, Trần Điệp trải đệm của bọn trẻ mềm một chút, bị ngã cũng sẽ không khóc không nháo.
***
Ngủ một giấc thẳng đến khi trời sáng.
Ở đây không có mấy thứ như rèm cửa, trời sáng là ánh mặt trời liền chiếu vào, Trần Điệp nheo mắt lại, khó khăn mở mắt ra, gọi anh trai em gái.
Không có ai trả lời.
Mà Văn Lương ở bên cạnh cũng vừa động đậy, vòng tay qua eo Trần Điệp, khàn giọng nói: “Đã ra ngoài chơi rồi, yên tâm đi, có người đi theo quay chụp, sẽ trông nom tốt hai đứa.”
“Sao anh có thể yên tâm như vậy chứ.” Trần Điệp véo anh một cái.
Cô lo lắng, cũng may mới vừa ngồi xuống liền nhìn thấy hai anh em đang ngồi xổm bên chỗ đất bùn qua khung cửa sổ, không biết từ khi nào anh trai đã lấy một cái chân giò hun khói đến, đang đút cho chó ăn.
Trần Điệp ngồi như vậy một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ấm áp của buổi sớm mùa hè chiếu xuống, hai anh em kề vai sát cánh, cũng không biết lúc trước đã làm gì, trên tay áo có dính ít bùn, mà chú chó nhỏ lông vàng ngồi ở trước mặt hai đứa nhóc, liều mạng vẫy đuôi.
Những sợi bụi bay lơ lửng trong không khí, dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào không có chỗ nào tránh được.
Trần Điệp nhìn, cười ra tiếng.
Văn Lương nghe thấy, cũng lười biếng cười theo, ôm lấy eo cô kéo người trở lại giường: “Cười gì thế?”
“Em nhìn anh trai và em gái đang chơi cùng với chó.”
Dù sao camera cũng bị che lại, Trần Điệp quay lại ôm Văn Lương, làm ổ trong ngực anh, “Quả thật chỗ này rất giống nơi em sống lúc nhỏ, chỉ khác là những người xung quanh không giống.”
“Kệ hai đứa nó.” Văn Lương đặt một nụ hôn lên khóe miệng Trần Điệp, “Ngủ thêm một lát đi.”
“Anh coi mình là khách du lịch à?”
“Nếu không thì sao.”
Trần Điệp nhẹ nhàng chọt chọt mí mắt đang nhắm nghiền của anh, lúc này Văn Lương mới lại mở mắt ra, khi mở mắt có một nếp nhăn rất nông xuất hiện.
Anh nhìn chằm chằm Trần Điệp một lát, cũng không biết là như thế nào, tâm bỗng nhiên ngứa ngáy, đưa tay vào trong chăn véo bắp đùi của cô, cúi đầu khẽ cắn tai cô: “Không ngủ thì chúng ta làm chuyện khác.”
“……”
Trần Điệp bật người ngồi dậy liên tiếp lùi về phía sau, nhưng chỗ ngủ của cô vốn là dựa vào tường, rất nhanh đã không còn chỗ trốn, cô không chịu nổi: “Văn Lương, anh có thể có chút tình người không?”
Văn Lương đã sớm tỉnh, nằm ở bên cạnh, một tay chống đầu, tay kia nắm lấy mắt cá chân của Trần Điệp, vừa nãy cô duỗi chân đá anh, anh cười không chút để ý, vừa nhã nhặn bại hoại vừa mang theo hương vị phong lưu.
“Khi làm em sẽ không nói như vậy.”
“……”
Hai anh em đang chơi ở bên ngoài, còn có hai nhân viên quay chụp, tuy camera trong phòng đã được che lại, nhưng những đoạn phim đen tối vẫn còn đó.
Trần Điệp bị lời nói của anh làm cho mặt đỏ tai hồng.
“Mặt em sắp cháy đến nơi rồi.” Trần Điệp bịt miệng anh lại.
Rốt cuộc Văn Lương cũng buông mắt cá chân cô ra, chẳng qua lại tới gần thêm một chút, hôn lên môi cô, thấp giọng dụ dỗ: “Tới.”
“……”
Tới cái rắm í! Trần Điệp gào thét trong lòng.
“Thừa dịp không có ai.”
“……”
“Chúng ta bí mật làm chuyện đó.”
“……?”
Trần Điệp nhìn vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của anh, nhất thời cô cũng không biết chính xác Văn Lương có thể hào phóng làm tại đây hay không, nơi này có thể gọi là căn nhà gỗ rách nát chốn thôn quê, dù sao người này cũng thật sự không có điểm mấu chốt.
“Anh, anh từ từ.” Trần Điệp gắt gao nắm tay chống trước ngực anh.
Văn Lương không để ý, dễ dàng bắt chéo tay cô để ở sau lưng, lại gặm cắn khóe môi cô, hơi thở hòa quyện vào nhau, tất cả động tác đều phóng đại đến từng chi tiết.
Nháy mắt cả người Trần Điệp tựa như muốn đông cứng lại.
Này, tên, cầm, thú.
Mãi đến khi cô nức nở thành tiếng, Văn Lương mới ngừng tay, dựa vào vai cô cười mãi.
Người này chính là cố ý.
Muốn nhìn xem cô có thể chịu được tới khi nào.
Trên mặt Trần Điệp tỏa ra một luồng khí nóng, vừa muốn mắng chửi người, lại bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng rất tốt.
Văn Lương đang cười, còn hai anh em ở bên ngoài đùa nghịch.
Chỉ là còn chưa kịp nói gì, Văn Lương vẫn tựa đầu vào vai cô cười, bên ngoài đột nhiên ồn ào, nháy mắt anh trai và em gái cũng chạy vào, miệng gọi “Tiểu Hoàng” – tên chú chó kia.
Sau khi Tiểu Hoàng chạy vào nhà trực tiếp nhảy thẳng lên giường.
Văn Lương không thích động vật, đặc biệt là những con rụng lông, lập tức nhíu mày thu lại nụ cười.
Mà người quay phim thấy hai người đã tỉnh táo, ồ, ăn mặc bình thường, nên cũng đi theo vào phòng để quay chụp.
“Văn Tri Linh.” Văn Lương ra lệnh, “Con ôm chó đi ra ngoài.”
Chuyện này quả thật cũng không có gì lạ, chẳng qua đến khi chương trình được phát sóng, trong mắt khán giả lại là chuyện khác.
[A a a a a a a tại sao có thể hung dữ với Linh Bảo của chúng ta như thế! Văn Lương là đồ không có lương tâm.]
[Có phải Linh Bảo làm vỡ cái gì đó không, mới khiến Văn tổng tức giận như vậy.]
[Lầu trên phát hiện điểm mù!]
[Sao mặt Điệp Muội lại đỏ như vậy, tổ tiết mục đâu, hãy để tôi biết trước đó đã xảy ra cái gì!!!]
[Không phải! Lúc Cảnh Bảo và Linh Bảo đi vào nhà rõ ràng Văn Lương còn đang ôm Điệp Muội cười, sao hai cục cưng nhỏ vừa đến liền thể hiện sắc mặt rồi! Đúng là ở trong phúc mà lại không biết phúc, tôi thật sự rất muốn lập tổ đội đi bắt cóc hai nhóc!]
……
Việc ghi hình trong vài ngày tới diễn ra khá thuận lợi.
Ở trong chương trình này, anh trai em gái cũng quen thêm không ít bạn bè, cũng coi như quen với hoàn cảnh, không có khóc nháo.
Chỉ là sau vài tập của chương trình, hình tượng “người cha nghiêm khắc” của Văn Lương ngày càng đi sâu vào lòng người, mà ba ba của các gia đình khác lại rất dịu dàng, sự đối lập càng thêm rõ rệt.
Cơ hồ mỗi khi chương trình phát sóng đều sẽ có một chủ đề liên quan được lên hot search.
Khi bắt đầu ghi hình tập thứ ba, tổ tiết mục đã giao một nhiệm vụ mới.
Yêu cầu các bạn nhỏ cùng nhau học làm bánh, tuy đều là những đứa trẻ từ ba đến năm tuổi, thậm chí ngay cả lời nói chúng còn không thể hoàn toàn hiểu được, làm bánh có khi cũng chẳng ra hình ra dáng.
Trần Điệp chuẩn bị quần áo đầu bếp nhỏ cho bọn họ, đeo tạp dề bé xíu lên, em gái là màu hồng nhạt, anh trai là màu xanh dương, dặn dò chúng mấy lần về vấn đề an toàn mới để chúng đi theo vào phòng làm bánh.
Cha mẹ chỉ có thể ở bên ngoài quan sát thông qua tấm thủy tinh trong suốt, bên trong có đầu bếp dạy làm bánh chuyên nghiệp, dạy các bé làm món ngọt điểm tâm.
Đầu tiên là nhào bột.
Tay của các bé nhỏ, sức nhào bột tất nhiên cũng nhỏ, em gái nghe không hiểu lời thầy giáo nói lắm, còn có chút sợ người lạ, liên tục nhìn anh trai làm từng bước mà học theo.
Về phần các vật phẩm trang trí trên bề mặt món ngọt điểm tâm, có thể là trái cây, kem các loại, tùy vào khả năng phát huy của các bé.
Anh trai nặn lên bề mặt một chút kem, chỉ có điều nặn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua thực sự không muốn ăn.
Còn em gái lại thích ăn đồ ngọt, phủ kín bề mặt bằng chocolate đậu.
Rất nhanh, tất cả các món ngọt điểm tâm sáng tạo được đưa vào lò nướng.
Sau khi lấy ra, chia đến tay từng người, các bé chạy ra khỏi phòng làm bánh để khoe thành quả lao động của bản thân.
Văn Tri Linh làm món điểm tâm có kích thước bằng lòng bàn tay của mình, vô tình làm thủng một lỗ ở giữa, phối với chocolate đậu nhìn qua có vài phần giống với bánh donut.
Chỉ có điều chạy quá nhanh, ngã một cái, bánh donut lộc cộc lộc cộc lăn vài vòng trên mặt đất, không thể ăn được.
Văn Tri Linh mếu máo, khóe miệng bắt đầu trùng xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất sắp khóc.
Văn Lương và Trần Điệp bật người đứng dậy đi tới: “Không sao, có ngã đau không?”
Linh Bảo khóc thút thít nghẹn ngào đáp: “Bánh bánh, không còn nữa.”
Anh trai đưa bánh quy trong tay của mình vào lòng bàn tay của em gái: “Anh cho em cái này.”
Trần Điệp sờ sờ đầu Văn Tri Cảnh, em gái nhìn bánh quy trong tay mình còn đẹp hơn cái bánh vừa rồi, mềm mại nói một câu “cảm ơn anh”, cuối cùng cũng kiềm được nước mắt.
Sau đó cô bé nắm tay đi về phía trước một bước, đưa miếng bánh quy tới trước mặt Văn Lương: “Ba ăn đi.”
Trên bề mặt của bánh quy được nặn rất nhiều bơ, nhìn cũng không đẹp, quan trọng hơn là ở trên mặt còn có một lớp đường rất dày, anh trai đổ nhiều thật, trên bề mặt của bánh quy toàn là lớp đường màu trắng.
Mà Văn Lương lại không ăn cái này.
Trần Điệp vừa định ngăn cản, Văn Lương đã cười mở miệng ăn miếng bánh quy trong tay em gái.
Văn Tri Linh chớp chớp mắt hỏi: “Ăn ngon không ạ?”
Văn Lương rất biết gây mất hứng, gãi gãi cằm cô bé nói: “Cái này đâu phải con làm, là anh trai của con làm.”
Sau đó các bé lại đi vào phòng làm bánh thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, Trần Điệp đứng ở bên cạnh Văn Lương, im lặng một lát mới hỏi: “Sao vừa rồi anh lại ăn?”
“Không ăn thì con bé sẽ khóc.” Văn Lương nói rất đương nhiên.
Trần Điệp thậm chí còn hoài nghi có phải vừa rồi anh không chú ý tới lớp đường màu trắng trên miếng bánh quy kia không.
Văn Lương chậc một tiếng, cau mày muốn nôn ra: “Có nước không, quá kinh khủng.”
“……”
***
Tuy nói cha con hai người vẫn luôn ồn ào nhốn nháo, khi thì cãi nhau khi thì lại cha hiền con ngoan, đây là thái độ bình thường, khi ghi hình chương trình cột ba người chung một chỗ trong 24h tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề.
Đến cuối tập năm, tổ tiết mục gọi từng bé vào phòng riêng để hỏi chuyện.
Vốn là muốn thông qua chương trình để tăng thêm tình cảm giữa cha mẹ và con cái, càng xác định tình cảm của đối phương dành cho mình, coi như là một phân đoạn lừa tình.
Trăm triệu lần không ngờ cuộc đời sẽ gặp phải nhân sinh dối lừa.
Văn Tri Linh cầm đầu, Văn Tri Cảnh phụ trợ, từ đầu “ba ba rất hung dữ”, rồi đến khóc lóc kể lể “thông qua chương trình lần này mới phát hiện ba ba căn bản không yêu mình”, cuối cùng càng ngày càng nghiêm trọng, Văn Tri Linh khóc đến nỗi không dừng được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, khóe mắt rũ xuống, khóc muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Trông vô cùng buồn cười.
Mà nguyên nhân dẫn đến sự việc lần này là do nửa giờ trước bọn họ không ngoan ngoãn ăn cơm nên bị Văn Lương giáo huấn một lúc.
Kỳ thực trong chương trình mọi người đều có thể nhìn thấy từ các chi tiết nhỏ là Văn Lương rất yêu thương hai đứa nhóc dở hơi này, nhưng anh sẽ không thể hiện ra ngoài, cộng thêm thói quen miệng dao găm nhưng tâm lại như đậu hũ, trở thành ba ba hung dữ nhất trong bốn gia đình.
Khán giả nhìn việc này cũng chỉ cảm thấy buồn cười, ở trên mạng vui đùa khởi xướng đề nghị “xin Văn Lương hãy yêu thương Cảnh Bảo và Linh Bảo thật tốt”.
Lúc sau Trần Điệp muốn cải thiện quan hệ cha con, nên đã bí mật đi tìm anh trai và em gái nói về chuyện này.
Lúc đó hai người vừa mới bị răn dạy xong nên bộc phát cảm xúc, đến bây giờ đã hoàn toàn quên mất lúc trước mình đã lên án ba ba của mình trước mặt nhân dân cả nước. Khi nghe Trần Điệp nói còn hơi ngu ngơ.
“Ba ba rất yêu anh trai em gái của chúng ta.”
“Con biết không, từ trước đến giờ ba ba chưa từng ăn đồ ngọt, bởi vì các con làm nên ba ba mới không chớp mắt một cái đã ăn vào.”
Nói đến phía sau, Trần Điệp cũng không xác định được Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh có khả năng sẽ nghe không hiểu, như đang tự nói cho bản thân mình nghe.
“Trước kia khi ba ba bằng tuổi các con sống không tốt, nên có khi ba ba sẽ không biết nên ở chung với các con như thế nào, nhưng ba ba thực sự rất yêu các con, sau khi lớn lên các con sẽ hiểu.”
“Cho nên các con nhất định phải yêu thương ba ba nhiều vào.”
Một câu cuối cùng Trần Điệp cũng không nói ra, chỉ thầm nói ở trong lòng – bởi vì có rất ít người thật lòng yêu thương ba ba của các con.
Trong ấn tượng của anh trai em gái, phần lớn Văn Lương sẽ bởi vì một ít chuyện mà răn dạy bọn chúng, Trần Điệp quản không được thì Văn Lương sẽ ra tay.
Nhưng có điều bọn chúng không biết rằng, vào buổi chiều khi chúng được sinh ra, Văn Lương cúi đầu vùi trong lòng bàn tay của cô, cực lực che giấu, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng khóc đang kìm nén.
Con đường của Văn Lương rất trơ trọi và lẻ loi.
Mẹ anh đau khổ bỏ lại anh mà đi, từ sớm anh đã bỏ nhà rồi ra ở một mình.
Hai mươi hai tuổi năm ấy, Trần Điệp xuất hiện đến với anh.
Ba mươi tuổi năm ấy, Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh xuất hiện, đến bên anh.
Anh không giỏi ăn nói, lại xấu hổ khi biểu đạt, đại khái chỉ có mình anh mới biết anh yêu ba người xuất hiện trong sinh mệnh của anh nhiều như thế nào.
Trần Điệp không có cách nào biết được, nhưng nhìn những giọt nước mắt của anh vào ngày hôm đó, cô hiểu được một hai phần.