Văn Lương nói xong, phía dưới an tĩnh vài giây, nháy mắt bộc phát một tràng vỗ tay đinh tai nhức óc cùng với tiếng hoan hô la hét chói tai.
Cùng lúc đó ở phòng livestream, fans muốn điên luôn rồi —
[A a a a a a a a a a a a a!!!!]
[Trước kia tôi cảm thấy cách gọi là công chúa rất quê mùa, vì sao từ trong miệng Văn tổng nói ra lại cưng chiều như vậy a a a a a!!]
[Tôi thật sự muốn ngất luôn rồi, đây là cái tình yêu thần tiên gì hả!!!!]
[A a a a a a a Điệp Muội của chúng ta là chính là công chúa!! Huhuhu công chúa và hoàng tử phiên bản hiện thực với tình yêu tuyệt mỹ!]
[Anh trai này thật sự rất tuyệt, làm sao có thể như vậy được, ai sẽ không động tâm chứ a a a!!]
[Tôi mãi yêu Văn Điệp!!!]
……
Màn ảnh phát sóng trực tiếp dừng tại đây sau đó đảo qua dưới khán đài, cuối cùng dừng ở trên mặt tổng giám đốc công ty giải trí Nhất Minh – Trần Thiệu.
Anh nhíu mày, hiển nhiên không quá hài lòng với sự việc đang diễn ra.
[Ha ha ha ha ha ha nội tâm của Trần tổng bây giờ kiểu: Mẹ nó em gái mình bị lừa mất rồi sao?]
[Huhuhu tình cảm anh em cũng tốt quá đi!!]
[Điệp Muội của chúng ta chính là công chúa, còn có ai giống công chúa hơn Điệp Muội không! Không có!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi còn nghĩ đến cảnh Trần tổng đi lên cướp cô dâu.]
Trần Điệp đứng trên sân khấu, hốc mắt ướt nhòe.
Cô đã yêu Văn Lương rất lâu rồi, suốt cả thời thanh xuân cho đến sau này.
Thanh xuân tươi đẹp của cô có vài lần chật vật không chịu nổi, cô từng trộm mơ những giấc mơ viển vông với Văn Lương, bước đi trên con đường nhỏ lạnh lẽo tưởng chừng như tự do tiêu sái, cuối cùng lại đi đến một con đường vắng vẻ.
Giấc mơ của cô, người cứu rỗi cô, thần linh của cô, hiện tại đang ở trước mặt cô cầm nhẫn cầu hôn cô.
Anh nói: “Công chúa, em có muốn kết hôn với anh không?”
“Muốn.” Trần Điệp nghe được bản thân mình nói.
Văn Lương cười rộ lên, anh đứng dậy, đi về phía trước hai bước, đến trước mặt Trần Điệp, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Lần trước, Văn Lương cảm thấy tự trách hối hận về vụ bắt cóc, ngay cả dũng khí đeo nhẫn cho Trần Điệp cũng không có, là Trần Điệp không chút do dự tự đeo nhẫn lên ngón tay mình.
Lần này, anh đã có thể tự tay đeo cho Trần Điệp.
***
Văn Lương trả lại microphone cho người dẫn chương trình, nắm tay Trần Điệp đi xuống bậc thang bên hông.
Người dẫn chương trình tiếp tục trao giải thưởng cuối cùng là Ảnh đế, nhưng Trần Điệp lại nghe không vào, đầu óc của cô ong ong cả lên, khuôn mặt như muốn bốc khói, bị Văn Lương kéo vào lối thoát hiểm.
Rất quen thuộc, bóng đèn nhỏ màu xanh lập lòe trong bóng tối.
Đúng là nơi vừa rồi Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh đi vào.
Khi Trần Điệp mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình vẫn còn đầy nghẹn ngào: “Sao lại tới đây?”
“Bên ngoài có quá nhiều máy quay.” Văn Lương kéo cô vào một góc, đẩy cô lên tường, ôm mặt cô rồi cúi người xuống.
Môi của họ chạm vào nhau, khi Văn Lương nói chuyện cánh môi cọ xát, giọng nói anh hàm chứa ý cười: “Em khóc cái gì?”
Trần Điệp chống tay ở phía sau lưng, đằng trước bị anh dựa gần, nâng cằm hôn anh.
Bên ngoài chắc hẳn đang công bố giải Ảnh đế, Trần Điệp không nghe rõ người dẫn chương trình nói cái gì, chỉ nghe được tiếng vỗ tay ầm ĩ, loại cảm giác bí ẩn này hoà lẫn với nguy cơ bị mọi người phát hiện bất cứ lúc nào, khiến cô nắm chặt quần áo của Văn Lương.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Văn Lương cũng buông cô ra: “Sao không đẩy anh?”
Trần Điệp khịt mũi, ngẩng đầu nhìn anh.
Mắt của cô vẫn còn đỏ hoe, nhưng lại mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Anh mua nhẫn lúc nào thế?”
“Khoảng thời gian trước đặt mua, ngày hôm qua mới lấy được.” Văn Lương nhích lại gần cô, dựa nửa người vào, “Thích không?”
Trần Điệp gật đầu, lại ôm lấy cổ Văn Lương, dựa vào trong ngực anh, cưng chiều nói: “Em cảm thấy vừa rồi quá tiện nghi cho anh.”
“Sao?”
“Anh mới nói mấy câu em đã đồng ý, em thấy mọi người tỏ tình, trước đó sẽ viết một bài văn tỏ tình siêu dài đấy.” Trần Điệp lẩm bẩm.
Văn Lương bật cười: “Anh sợ anh nói thêm vài câu, em sẽ xông lên chặn miệng anh lại.”
“……”
Trần Điệp ngẫm thấy cũng đúng, ở trước mặt công chúng cô cũng không quen nói hoặc nghe những lời như thế, những lời âu yếm căn bản sẽ đặt dưới đáy lòng.
“Anh không cảm thấy hồi hộp sao?” Cô lại hỏi.
Văn Lương rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, lại cúi xuống hôn cô một cái: “Để làm gì, còn muốn nghiên cứu cách cầu hôn hửm?”
Trần Điệp véo anh: “Hỏi anh đấy.”
Sự việc vừa rồi xảy ra quá nhanh quá đột ngột, bây giờ nhớ lại phản ứng lúc nãy của mình cảm thấy hơi mất mặt, cô giống như đang vội vã bắt lấy chút cảm xúc hồi hộp của Văn Lương để làm bằng chứng cho rằng anh thật sự yêu cô.
Văn Lương cười thừa nhận: “Trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hồi hộp.”
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô, dáng người rất cao, hạ đầu xuống cái bóng vừa lúc che trên đầu Trần Điệp.
Vừa nãy ở trên sân khấu cầu hôn, quả thật anh trông có vẻ lười biếng, nhưng có thể thấy bây giờ mới thật sự thoải mái, mặt mày giãn ra, lộ cần cổ ngạo mạn mang theo khí chất phong lưu.
Trần Điệp nhìn anh trong chốc lát, cười rộ lên: “Nếu em từ chối thì sao?”
Văn Lương vỗ trán của cô: “Vậy thì bức hôn.”
Hai người ở trong lối thoát hiểm mệt mỏi một trận mới đi ra ngoài, toàn bộ quá trình chạy về chỗ ngồi, Trần Điệp chỉ cúi đầu xách theo làn váy, mấy người ngồi ở gần đó sôi nổi chúc mừng cô.
Vừa nãy khi lên sân khấu, cô để túi xách ở ghế ngồi, bây giờ lấy điện thoại di động ra, vừa mới mở lên liền thấy cuộc gọi nhỡ của Trần Thiệu.
“……”
Trừ cái này ra, còn có một tin nhắn.
[Trần Thiệu: Điên rồi à? Em với Văn Lương lén lút tới chỗ đó làm gì?]
Trần Điệp trợn mắt, trả lời tin nhắn của anh ta.
[Trần Điệp: Anh suy nghĩ chuyện xấu xa gì đấy, vừa nãy anh kéo Sơ Khanh đi tới chỗ đó, rắp tâm muốn làm gì hả!]
Đoán chừng Trần Thiệu không cầm điện thoại nữa, không trả lời ngay.
Nhưng mà lúc ấy, cameraman khống chế phương hướng của livestream vô cùng tốt, vững vàng chụp được biểu tình lúc đó của Trần Thiệu khi Trần Điệp cùng Văn Lương đi vào lối thoát hiểm trong góc.
Mọi người trên mạng đều đã dựng lên một kịch bản, dụng tâm vui đùa.
Đêm đó các hot search liên quan đến Liên hoan phim quốc tế Hoa Quốc, Trần Điệp đã chiếm tới vài cái.
# Ảnh hậu Trần Điệp #
# Văn Lương cầu hôn #
# Tình yêu tuyệt mỹ của Văn Điệp #
# Công chúa của tôi #
***
Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh, vốn là muốn đi lĩnh chứng, nhưng Trần Điệp lại đột nhiên nổi mụn.
Cô rất ít khi nổi mụn, bình thường cùng lắm chỉ đỏ đỏ một chút, dùng che khuyết điểm là tốt rồi, nhưng hôm nay nốt mụn này lại vô cùng cứng đầu, vừa đỏ lại vừa sưng, ngay chỗ má phải.
Thật xấu.
Ngày hôm qua sau khi trở về, Trần Điệp bị anh lăn lộn đến khuya, hôm sau mở mắt ra anh đã dậy, đứng trước gương cài cúc áo sơ mi.
Bóng lưng của người đàn ông với bả vai dày rộng và vòng eo săn chắc, ngay cả chiếc áo sơ mi bình thường nhất mặc lên cũng cực kỳ đẹp.
Trần Điệp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh một lát, khóe miệng nhếch lên, sau đó mới chậm rãi đứng lên, mang đôi dép lê đi vào phòng tắm.
Một giây, hai giây, ba giây.
Một tiếng hét chói tai vang lên trong phòng tắm.
Văn Lương ở bên ngoài hỏi: “Sao thế?”
Vẻ mặt Trần Điệp hoảng sợ, nhìn nốt mụn trên mặt mình ở trong gương, còn tự nhéo chính mình để xác định đây không phải là mơ, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Cô đi đến cửa phòng tắm, nhìn Văn Lương: “Hôm nay chúng ta không thể đi lĩnh chứng.”
Văn Lương nhíu mày: “Tại sao?”
Trần Điệp dùng sức chỉ chỉ vào nốt mụn trên mặt của mình: “Anh xem! Nốt mụn lớn như vậy! Còn có thể đi lĩnh chứng được à! Phải chụp ảnh đấy!”
“Người ta quy định chụp ảnh không thể có mụn sao?”
“……”
Thẳng nam căn bản không thể hiểu được một nốt mụn rốt cuộc có bao nhiêu giá trị hủy hoại nhan sắc.
“Hơn nữa, hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người chụp ảnh của chúng ta đến Cục Dân Chính, đến lúc đó bức ảnh này của em được đăng lên mạng, sẽ có vết nhơ.”
Văn Lương không thể hiểu được suy nghĩ của Trần Điệp, chỉ vì một nốt mụn mà không đi lĩnh chứng.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, trước chủ sau thứ không phân biệt được sao?
Tính tình anh nhẫn nại, đi đến trước mặt cô nâng mặt cô lên, nhìn kỹ nốt mụn của cô: “Không sao đâu, đáng yêu lắm.”
“… Em không muốn kiểu đáng yêu này.” Trần Điệp cự tuyệt một cách tàn nhẫn.
Văn Lương bày ra thái độ giảng đạo lý nói chuyện với cô: “Đến lúc đó sẽ có người giúp em xóa sạch nốt mụn trên ảnh.”
Trần Điệp chớp chớp mắt: “Có thể photoshop sạch sao?”
“Có thể.”
Trần Điệp không tin anh, tự mình cầm điện thoại di động tìm kiếm, đáng tiếc lại không có câu trả lời chắc chắn.
Trần Điệp lắc đầu: “Không được, chúng ta vẫn nên bảo thủ một chút đi, lỡ như không thể sửa được thì sao.”
Văn Lương đè giọng: “Trần Điệp.”
Áp suất không khí trong phòng ngủ nháy mắt đã giảm xuống.
Trần Điệp ngước mắt lên nhìn anh: “Bây giờ anh muốn đánh em phải không?”
“……”
Mắt Văn Lương hạ xuống, nhìn ngón áp út đang đeo nhẫn của cô, thở dài: “Không.”
Người vẫn chưa hoàn toàn lừa được tới tay, làm sao có thể đánh người ở thời điểm mấu chốt được.
Trần Điệp hừ một tiếng, ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh, đắc ý dào dạt mà lên án: “Anh xem, còn chưa lĩnh chứng mà anh đã có suy nghĩ muốn đánh em, lĩnh chứng thật rồi không biết anh còn muốn làm gì nữa?”
Văn Lương nắm lấy ngón trỏ đang quậy phá của cô, nhốt ở trong lòng bàn tay, tự mình ngồi vào bên cạnh mép giường, hai chân mở ra, ôm chầm lấy cô, tựa đầu trước người Trần Điệp: “Anh nghĩ sẽ đánh dấu em.”
“Đánh dấu gì?”
“Đánh dấu bằng cách viết tên của anh.”
Trần Điệp sờ tóc anh: “Ảnh chụp trên giấy hôn thú không phải chỉ được chụp một lần thôi sao, em không muốn mỗi lần mở ảnh chụp ra xem đều sẽ nhìn thấy nốt mụn trên mặt.”
Cuối cùng Văn Lương cũng chỉ có thể thuận theo cô.
Ai mà ngờ được thứ có thể ảnh hưởng tới việc lĩnh chứng của anh lại là một nốt mụn bất thình lình nổi lên.
Thời gian lĩnh chứng dự định ban đầu chỉ có thể hủy bỏ, vừa vặn Trần lão gia tử gọi cho bọn họ bảo họ đến cùng nhau ăn bữa cơm.
Hiện giờ nhà chính Trần gia không hề có nhân khí, Trần Khoa cũng không ở, chỉ có một người là Trần lão gia tử.
Văn Lương và Trần lão gia tử đều có sự bất mãn đối với nhau, nhưng chỉ có thể giả vờ hài hòa trước mặt Trần Điệp.
Trên bàn ăn, Trần lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị, Trần Điệp và Văn Lương không ngồi đối diện nhau mà ngồi song song ở một bên.
Chủ đề chính trên bàn ăn xoay quanh chuyện kết hôn, đương nhiên tối hôm qua Trần lão gia tử cũng đã nhìn thấy tin tức Văn Lương cầu hôn với Trần Điệp.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại người ở bên ngoài đều đã biết Trần Điệp mới là thiên kim tiểu thư chân chính của Trần gia, Trần lão gia tử cũng hy vọng hôn lễ trong tương lai sẽ có sự tham dự của Trần gia.
Ông là người có tư tưởng truyền thống của thế hệ trước, luôn cảm thấy lo lắng nhà mẹ đẻ không xuất ra một khoản tiền nào trong hôn lễ thì Trần Điệp sẽ bị người ta nghị luận.
Trần Điệp dừng một chút, liếc mắt nhìn Văn Lương.
Bây giờ cô chỉ mới tiếp thu được chuyện cầu hôn, ngay cả việc lĩnh chứng cũng có chút hư vô mờ mịt, làm thế nào lại nhảy đến hôn lễ rồi.
“Về hôn lễ, giai đoạn đầu chuẩn bị hẳn sẽ rất lâu phải không?” Trần Điệp hỏi.
“Đúng vậy, việc của hai đứa rất đột ngột, địa điểm tổ chức hôn lễ, thiết kế váy cưới, còn có khách khứa, thiệp mời này kia.”
Sau khi nghe Trần lão gia tử nói xong, Trần Điệp cảm thấy hôn lễ thật sự quá phiền phức.
Ông lại nói: “Còn về ngày cưới thì sao, các cháu đã quyết định chưa?”
“Chưa ạ, chúng cháu chưa chuẩn bị gì cả.”
Trần Điệp càng nói càng không có tự tin, cô với Văn Lương nào biết mấy thứ này.
Văn Lương ở bên cạnh nói: “Ông quyết định đi ạ.”
Hai người đều đang ăn, Trần lão gia tử gật gật đầu: “Được, được, ngày mai ông sẽ đi tìm người xem ngày.”
Sau khi ăn xong, thừa dịp Trần Điệp đi vào nhà vệ sinh, Trần lão gia tử gọi Văn Lương qua một bên.
“Cái tên tiểu từ này, nếu lúc trước Trần Điệp lớn lên ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ chèn ép cậu ra trò! Làm sao có thể để tên tiểu tử thô lỗ như cậu chiếm được tiện nghi như vậy.” Trần lão gia tử chỉ về phía Văn Lương, giọng điệu mang theo tia vui đùa.
Dừng một chút, ông lại thở dài: “Những năm gần đây con bé sống không dễ dàng, Trần gia chúng ta quả thật nợ con bé quá nhiều, những tin đồn lúc trước của cậu, tôi cũng không tìm hiểu xem là thật hay giả, nhưng tôi hy vọng về sau cậu có thể đối xử tốt với con bé.”
Văn Lương gật đầu: “Ông yên tâm.”
“Lúc trước cậu từng nói với tôi, trên người Trần Điệp từ đầu đến cuối đều mang tên Văn gia các cậu, nhưng hiện tại sau lưng con bé tốt xấu gì cũng có tôi và Trần Thiệu, cậu cũng nên có một chút cảm giác sợ hãi.”
Văn Lương cười, dựa lưng vào ghế, nhìn qua thật kiêu ngạo.
Phía sau vang lên tiếng động, Trần Điệp từ phòng vệ sinh đi ra, đang nói chuyện với người giúp việc.
Trần lão gia tử liếc mắt qua nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng, mặc kệ như thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu đã chăm sóc tốt cho Trần Điệp nhiều năm qua, ít nhất không để con bé trải qua vất vả dù chỉ một ngày.”
Vừa dứt lời, Trần Điệp đi tới: “Hai người đang nói gì vậy?”
“Không có gì, ông và Văn Lương chỉ nói một ít chuyện liên quan đến hôn lễ của hai đứa.” Trần lão gia tử nói.
***
Khi rời khỏi Trần gia thì trời đã tối.
Đêm Giáng Sinh, trên đường vô cùng náo nhiệt, bầu trời bắt đầu có tuyết, Yển Thành tràn ngập hơi thở của Giáng Sinh, hàng cây ven đường đều treo những quả cầu đủ màu, các cửa hàng đều trang trí bằng cây thông noel, khắp nơi trên đường đều là các cặp tình nhân trẻ.
Giáng Sinh dường như chính là một ngày lễ của giới trẻ.
Trần Điệp hiếm khi trải qua lễ Giáng Sinh.
Khi còn nhỏ ở Vu Khê, hầu hết mọi người đều biết lễ hội này thông qua sách giáo khoa tiếng Anh, tặng táo cho nhau, cũng không có bầu không khí của Giáng Sinh mấy.
Mà sau khi tới Yển Thành, thời cấp ba của cô vẫn luôn trải qua ở trường học, thật ra khi học đại học có đi chơi với bạn bè một lần, nhưng cũng chỉ coi như cùng xem náo nhiệt.
Ở trong mắt Văn Lương, Giáng Sinh cùng lắm chỉ là một ngày lễ để các thương gia marketing mà thôi, anh cũng không có hứng thú gì.
Có điều, lúc trước từng có một năm Trần Điệp và Văn Lương cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh.
Nói là trải qua lễ Giáng Sinh cùng nhau, nhưng cũng chỉ là hai người khó có dịp rảnh rỗi, ở nhà cùng nhau xem phim điện ảnh.
Lúc ấy Trần Điệp vừa mới học đại học, một tuần trước khi thi cuối kì năm nhất, cô trở về biệt thự Tây Giao, vừa lúc ngày hôm đó Văn Lương cũng ở nhà.
Bài tập cuối kỳ lớp biểu diễn của Trần Điệp là bài tập viết đánh giá biểu diễn dựa trên một bộ phim điện ảnh, Trần Điệp chọn ngẫu nhiên bộ 《 Roman Holiday》, trước tiên cô đến thư viện của trường mượn đĩa CD, đến tối cùng Văn Lương xem phim.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự Tây Giao, lại không có một ngọn đèn nào được bật lên, chỉ có ánh sáng lờ mờ của bộ điện ảnh đen trắng đang chiếu trên máy chiếu.
Trần Điệp đi chân trần ngồi xếp bằng trên ghế sofa, xem rất nghiêm túc, còn thường xuyên ghi chép để chuẩn bị lát nữa viết luận văn.
Còn Văn Lương ngồi ở bên cạnh cô, một tay đặt trên ghế sofa sau lưng cô, một tay cầm điếu thuốc, lười biếng xem phim, trông rất không tập trung.
“Rốt cuộc anh có tập trung xem phim không?” Trần Điệp cúi đầu ghi xong, nghiêng đầu hỏi.
Anh lười biếng đáp: “Có.”
Sau đó đặt tay lên trên vai Trần Điệp, đầu ngón tay hơi lạnh, từ cổ áo len lỏi vào trong.
Trần Điệp lập tức che ngực, vặn vẹo người muốn trốn, loạng choạng: “Anh đừng, đừng, đừng, một lát nữa em còn phải viết luận văn.”
“Ngày mai viết không được sao?” Giọng nói của Văn Lương trở nên khàn khàn.
Cô nhỏ giọng đáp: “Không được, ngày mai phải nộp rồi, lúc trước em bận luyện tập nên vẫn chưa viết.”
Văn Lương hừ một tiếng, không để ý, mãi đến khi làm người kia biến thành mặt đỏ tai hồng mới dừng lại, bộ phim điện ảnh trên màn hình đã kết thúc, anh sửa sang lại quần áo cho Trần Điệp: “Lại phải thức đêm à?”
“Ừm.” Trần Điệp cúi đầu, cảm thấy xương quai xanh của mình đã nóng ran.
“Vậy em đi viết trước đi.” Văn Lương vỗ vỗ mặt cô, “Đừng thức khuya quá.”
Từ khi cô dọn đến phòng ngủ chung với Văn Lương, về sau phòng ngủ trước kia của cô liền trở thành thư phòng.
Thỉnh thoảng, khi có bài tập của trường học cần phải thức khuya, Trần Điệp sẽ đến đó làm việc đến nửa đêm, lại lặng lẽ trở về phòng ngủ chính đi ngủ.
Văn Lương nói xong liền thúc giục cô đi tắm trước.
Trần Điệp tắm xong, ôm máy tính và giấy bút đi vào phòng.
Cô làm bài tập rất nghiêm túc, bởi vì phải viết đánh giá biểu diễn, nên cô tìm kiếm các nội dung liên quan đến nhóm diễn viên chính đầu tiên, sắp xếp nội dung của đề cương, viết xong dàn ý cũng đã trôi qua một giờ.
Cuối cùng cũng hoàn thành.
Trần Điệp duỗi người, ngã trên ghế sofa như không xương, qua một lúc lâu mới ngồi thẳng dậy xem giờ.
Rạng sáng, hai giờ.
Trần Điệp ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ, nhìn cuốn sổ mở ra, bên trên cô viết dàn ý, đèn bàn phát sáng thành một vầng sáng, ngoài cửa sổ còn có ánh trăng.
Cô sửng sốt hai giây, bỗng nhiên lại cầm bút, viết xuống một câu.
“Tất nhiên là tôi sẽ không cố hái trăng, tôi muốn ánh trăng phải chạy đến với tôi.”
Sau đó có lẽ cô cảm thấy xấu hổ, nên lấy bút lông màu đen viết nguệch ngoạc tới lui, viết dòng chữ kia lại lần nữa, một mảnh đen tuyền, đặt ở chính giữa của dàn ý sạch sẽ trông rất nổi bật.
Mà một câu nói kia giống như hạt giống, đêm hôm ấy sinh sôi nảy nở trong trái tim của Trần Điệp.
***
Văn Lương đỗ xe ở bên ngoài sân vận động, bên kia phố là một con sông.
Trong sân vận động rất ồn ào, Trần Điệp nhìn qua: “Chỗ này đang diễn ra hoạt động gì sao?”
Cô mang mũ lên, đi qua nhìn: “Hình như là lễ hội âm nhạc.”
Vừa đi tới gần, tiếng nhạc chấn động lòng người, bên trong toàn là tuấn nam mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, trên sân khấu là một ban nhạc Rock and Roll trẻ tuổi, đang chuẩn bị thiết bị trên sân khấu, chẳng hạn như trống Jazz.
Trần Điệp vừa đứng vừa nhìn vào sân khấu, phía sau đã bị người gọi lại: “Trần Điệp?”
Cô quay đầu lại, là Lý Tông.
Lý Tông nhìn Văn Lương ở bên cạnh cô, cười: “Thế nào, hai người cũng đến lễ hội âm nhạc sao?”
“Không, chúng tôi đi ngang qua, cũng không có vé vào cửa.”
“Không cần vé vào cửa, tôi dẫn hai người vào.”
“Ơ?”
Lý Tông cười nói: “Lễ hội âm nhạc này do tôi cùng Lâm Thanh Dã tổ chức chơi chơi mà thôi, không kiếm tiền, cứ tùy ý.”
Lý Tông dẫn theo hai người đi vào, một đường đi vào cũng không thấy nhân viên công tác, đưa bọn họ đến hàng ghế phía sau, chỗ không dễ bị người khác phát hiện.
“Hôm qua hai người làm loạn, chỉ có thể ngồi ở đây cho đỡ phiền, nếu bị mọi người phát hiện, chắc chắn chỗ này sẽ nổ tung mất.” Lý Tông cười nói, “Cũng may chúng ta có đủ các loại âm hưởng, tuyệt đối sẽ rất vui.”
Rất nhanh, lễ hội âm nhạc Rock and Roll chính thức bắt đầu, chứng thực lời Lý Tông nói —
Đủ các loại âm hưởng.
Trên sân khấu, ban nhạc Rock and Roll hòa theo nghệ sĩ Bass tạo ra một bản Portamento, hiện trường nháy mắt đã bùng nổ, mọi người dưới khán đài nhảy theo điệu nhạc.
Trần Điệp dần dần bay bổng.
Trên mặt cô cũng đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Lương, đôi mắt sáng lấp lánh, như được tô điểm thêm ánh sáng rực rỡ của ngân hà.
Cô cười, nói to mới có thể nghe thấy tiếng nói chuyện: “Anh cũng nhảy đi!”
Văn Lương không thích mấy hoạt động này, cũng không định phối hợp.
Trần Điệp lại nhón chân la to ở bên tai của anh: “Anh đừng mang gánh nặng của thần tượng lớn như vậy! Hãy học hỏi những người trẻ tuổi như chúng em!”
Văn Lương cười nhạo, lại từ từ nhiễm ý cười, khóe miệng nhếch lên, nhìn Trần Điệp đang đứng ở phía cuối cùng, ỷ vào việc mọi người ở phía trước sẽ không nhìn thấy cô mà giơ tay lên nhảy theo.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Mái tóc dài như rong biển của cô cũng theo động tác mà chuyển động lên xuống, sóng nước lóng lánh.
Chân sau của ca sĩ chính bước lên, cong lưng xuống lớn tiếng la hét, vui vẻ tràn trề.
Kết thúc bài hát, anh ta cởi mũ cúi chào, khi đứng thẳng dậy bỗng nhiên giơ mũ lên cao, ném xuống sân khấu.
Dùng sức quá mạnh, mũ bay qua đám người đông nghìn nghịt màu đen lại bay tiếp một đoạn, mọi người xoay người ngẩng đầu nhìn theo chiếc mũ, ầm ầm giật lấy.
Cũng không biết là ai phát hiện đầu tiên, hô to một tiếng: “Trần Điệp!!”
Mọi người sôi nổi ngẩng đầu, không ai nhặt mũ nữa, vọt tới chỗ Trần Điệp.
Điều này tới quá bất ngờ không kịp phòng bị, Trần Điệp theo bản năng lùi về sau một bước.
Có người chạy tới đã liên tiếp giẫm lên dây điện kết nối với đèn trần, cả khán đài chập chờn vài lần, ánh đèn chớp hai cái, tắt ngóm.
Ngay lập tức tối sầm lại.
Thị lực trong bóng tối của Trần Điệp không tốt, nên nhìn mọi thứ không rõ ràng lắm.
Mọi người chạy tới, kêu tên của cô và Văn Lương, chen chúc nhau thành một vòng tròn.
“Văn Lương!” Cô hét lên một tiếng.
Cùng lúc đó, pháo hoa ở đường đối diện bay lên không trung, nở rộ trong đêm tối.
Rốt cuộc Trần Điệp cũng nhìn thấy Văn Lương đang chen chúc trong đám người, anh gạt đám người sang một bên, lao đến chỗ cô.
Sau đó cổ tay của cô bị nắm chặt, mang theo mùi thuốc lá quen thuộc cùng với mùi hương của sữa tắm mà cô mới đổi, Văn Lương kéo cô chạy ra bên ngoài.
Gió lạnh mùa đông xẹt qua mặt, mái tóc dài của Trần Điệp hất ngược ra đằng sau, bị Văn Lương kéo chạy như điên về phía cửa ra của sân vận động.
“Thật sự là Trần Điệp sao!”
“Thật! Tôi nhìn thấy mặt của cô ấy! Bên cạnh cô ấy chính là Văn Lương!”
……
Âm thanh ở phía sau ồn ào, xem lẫn với tiếng nói chuyện trên sân khấu đang cố gắng duy trì trật tự.
Trần Điệp vội vàng chạy trong trời đông giá rét, nháy mắt phảng phất như đã quay về mùa hè năm 16 tuổi.
Ở ga tàu hỏa.
Bọn họ cũng giống như thế này, cô đi theo phía sau của Văn Lương, lại bỗng nhiên bị người của Trần gia phát hiện, Văn Lương kéo cô chạy như điên về hướng quảng trường.
Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố này, lần đầu tiên cô nhìn thấy đường phố đông đúc xe cộ qua lại cùng với các cao ốc xoay quanh, đèn neon chiếu sáng cả đêm đen, cũng là lần đầu tiên cô gặp Văn Lương.
Lúc đó cô 16 tuổi, Văn Lương 22 tuổi.
Trong nháy mắt kia, Trần Điệp bỗng nảy sinh rung động cho đến bây giờ.
Trần Điệp bị anh kéo chạy, phía sau còn một ít người chạy theo, vẫn còn dư lại một ít fans cuồng.
Cô chạy thở hổn hển, lại đột nhiên hỏi: “Anh sẽ luôn yêu em chứ?”
Cũng không biết Văn Lương có nghe thấy hay không, chỉ thấy cánh tay anh dùng sức, kéo Trần Điệp đến bên người, sửa tay thành ôm cô chạy.
Lẫn trong tiếng thở dốc, Trần Điệp nghe được đáp án của Văn Lương.
“Muôn lần chết không đổi.” Anh nói.
Giọng nói hòa trong gió.
***
Trần Điệp từng rất cẩn thận trân trọng tình cảm trong lòng, lại nhịn không được sử dụng thủ đoạn nhỏ vụng về — Đưa thư tình mình nhận được cho Văn Lương để chứng minh bản thân mình ưu tú.
Trần Điệp từng một thân cô độc dũng cảm, ra vẻ cậy mạnh, đi vào phòng ngủ của Văn Lương, không quan tâm dùng phương thức hèn mọn ngu xuẩn nhất để hai người ở cùng một chỗ, không thể nào phủ nhận sự ràng buộc của nhau.
Trần Điệp từng vui sướng vô số lần rồi lại thất vọng, nản lòng thoái chí mà từ bỏ, với sự kiêu ngạo mà đích thân Văn Lương đã dạy cho cô, cô nói lời chia tay với anh, quyết tuyệt rời đi.
Đến giờ phút này, những thứ ấy đã trở thành vật hi sinh cho tình yêu của bọn họ.
Dù cho tình yêu đích thực sẽ không có con đường nào bằng phẳng, nhưng ánh trăng vẫn có thể đến và chúng ta không thể ngăn cản được.
End.