Lễ hội cua kết thúc, hai người đã đặt trước một khách sạn gần đó, ăn xong chào hỏi mọi người rồi định về khách sạn trước.
Vương Miên gọi cô lại, bảo Trần Điệp về nhà với mình.
Mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc, Trần Điệp bị mọi người trong trấn ngươi một câu ta một câu, khen ngợi đến ngượng ngùng.
Về đến nhà, Vương Miên bảo Trần Châu Sướng về phòng trước, sau đó kéo Trần Điệp vào phòng ngủ của mình.
Trần Điệp đứng ở cạnh cửa, nhìn Vương Miên đang ngồi xổm xuống chật vật lấy một chiếc hộp từ trong tủ ra.
“Cái này cho con.” Vương Miên nhét chiếc hộp vào trong ngực cô.
Trần Điệp rũ mắt: “Đây là gì ạ?”
“Khi đưa con từ viện phúc lợi trở về, mẹ và ba con đã chuẩn bị trước của hồi môn cho con, vốn dĩ cho rằng không còn cơ hội để đưa nó cho con.” Vương Miên nói.
“Mẹ thấy mối quan hệ của con với Văn Lương từ trước đến nay vẫn luôn tốt, có lẽ sẽ mau chóng kết hôn, con bận rộn với công việc, nên mẹ đưa trước.”
Bà ấy nói, lại gãi gãi tóc, cười: “Không phải đồ vật quý giá gì, chỉ là một chút tâm ý mà thôi.”
Trần Điệp ngẩn người, mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng bằng vàng, kiểu dáng có phần cũ kỹ, nhưng vẫn nằm trên tấm vải màu đen rất đúng mực, trải qua nhiều năm như vậy nhưng cũng không dính một hạt bụi, còn mới tinh, có thể thấy nó đã được giữ gìn rất cẩn thận.
Trần Điệp khó khăn nuốt nước bọt, duỗi tay sờ sờ chiếc vòng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Con và Văn Lương định khi nào kết hôn?” Vương Miên hỏi.
“Chuyện này vẫn còn sớm, con mới 23 tuổi, hơn nữa vừa mới bắt đầu sự nghiệp đóng phim.”
Vương Miên gật đầu: “Đúng vậy, người ở thành phố lớn các con thường kết hôn muộn, cũng không sao, dù sao thì con cứ cầm trước đi.”
Trần Điệp ôm Vương Miên: “Cảm ơn mẹ, khi nào bọn con kết hôn sẽ gọi cho mẹ.”
***
Trần Điệp và Văn Lương ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau còn đặc biệt đi chợ mua một rổ cua nhờ người gửi về Yển Thành cho Trần Thiệu, sau khi tạm biệt Vương Miên và Trần Kiến Bình, hai người lên máy bay trở về.
Đến đầu tháng 11,《A Tiêu》được phát hành tại Trung Quốc, cuối cùng doanh thu phòng vé vượt mốc hai tỷ, đồng thời được công chiếu tại các rạp nước ngoài.
Tiếp nối doanh thu phòng bán vé vượt mốc một tỷ chín của《Trâm Hoa》,doanh thu phòng vé của《A Tiêu》đạt tới hai tỷ, một lần nữa đẩy Trần Điệp lên một tầm cao mới.
Vừa mới ra mắt mà hai bộ điện ảnh liên tiếp đạt được kết quả tốt như vậy nhất định sẽ được phong thần, gần đây biệt danh của Trần Điệp cũng ngày càng nhiều, điển hình như “Nữ thần phòng vé”, “Đảm bảo ratings”.
Trần Điệp là một người theo hệ Phật, thật ra sau khi quay xong《A Tiêu》có không ít kịch bản tới tìm cô, nhưng đều là những kịch bản mang nội dung giải trí, nên cô không nhận, coi như cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.
Nằm ở nhà mấy ngày liên tiếp, Trần Điệp có chút không thể chịu được nhàn rỗi, mà Văn Lương mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, không có ai chơi với cô.
Có điều đến giữa tháng 11, xảy ra một chuyện nhỏ.
Trường cấp ba cũ của Trần Điệp sắp tới ngày kỷ niệm 30 năm thành lập trường, nhà trường gọi điện mời cô tham dự.
Cô và đám bạn hồi cấp ba rất lâu rồi không liên lạc.
Vào thời điểm đó, bởi vì Trần Thư Viện mà mối quan hệ của Trần Điệp với mấy bạn nữ trong lớp cũng không tính là tốt, bạn bè của cô hầu hết là mấy bạn nữ hoạt bát của lớp khác.
Trần Điệp không do dự đồng ý.
Sáng sớm hôm đó, Văn Lương đưa Trần Điệp tới trường học.
Bỗng nhiên Trần Điệp cảm thấy hơi hoảng hốt, dường như đã rất lâu rồi, lúc trước học đại học cũng thế, nếu Trần Điệp có lớp học vào buổi sáng, Chu Kỳ Thông sẽ đưa cô đến trường trước, sau đó mới quay về đưa Văn Lương đến công ty.
Xe dừng ở cổng trường cấp ba.
Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm nay rất náo nhiệt, vốn dĩ là trường học quý tộc, những chiếc xe lui tới đây trên cơ bản có thể tổ chức một buổi triển lãm xe ô tô đắt tiền.
Trần Điệp tháo dây an toàn: “Em vào đây.”
“Đợi một lát.” Văn Lương giữ cô lại.
Trần Điệp ngồi trở lại ghế lái phụ, ngay sau đó Văn Lương cúi người xuống hôn cô, khẽ cắn môi, tay ôm mặt cô, ngón trỏ ôm lấy vành tai tạo nên một âm thanh bí ẩn.
Mặc dù hai người ở chung đã lâu, việc gì nên làm cũng đã làm.
Nhưng nụ hôn này của Văn Lương vẫn khiến Trần Điệp cảm thấy…thật xấu hổ.
Dù sao cũng ở trước cổng trường.
Cứ cho là cửa kính xe là cửa kính một chiều.
Trần Điệp lùi về sau, tay đặt trước ngực Văn Lương, mở to mắt đẩy anh ra.
Sau khi Văn Lương buông cô ra, cô đỏ mặt lau môi, nhỏ giọng lên án: “Sao tự dưng lại hôn em.”
Văn Lương nhướng mày: “Anh muốn hôn thì hôn thôi.”
Fine, anh là tổng tài bá đạo.
Trần Điệp lại lau lau môi, mu bàn tay không cẩn thận dính một ít son, lấy khăn giấy ướt ra lau, tô son lại một lần nữa.
Văn Lương nhìn động tác của cô: “Khi nào thì đón em?”
“Em cũng không biết nữa, khi nào gần xong em sẽ nhắn tin cho anh.” Trần Điệp nói.
Văn Lương vỗ vỗ đầu cô, dặn dò: “Ngoan chút.”
“…”
Trần Điệp nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh một lát, nhịn không được bật cười: “Làm sao, anh vẫn luôn cảm thấy em có rất nhiều anh trai em trai, em là loại người này ư?”
Văn Lương cười nhạt: “Không phải à.”
Trần Điệp đeo túi lên, đột nhiên tiến đến trước mặt Văn Lương hôn một cái, tạo ra tiếng vang thanh thúy, cô cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, trở về vẫn yêu anh.”
Cô nói xong, đẩy cửa xe chạy đi.
Chạy một hơi thật xa, tới cổng trường mới dừng lại, khóe môi nhịn không được nở nụ cười.
Sau khi giảm tốc độ, cô nhịn không được quay lại nhìn anh, xe của Văn Lương vẫn đậu ở đó, cửa sổ xe ở ghế lái phụ hạ xuống.
Trần Điệp mỉm cười vẫy vẫy tay với anh lần nữa mới đi vào trường.
Mọi người nhiều năm không gặp, những cậu trai năm nào nằm trên cửa sổ lớp học cả ngày chỉ huýt sáo với các bạn nữ xinh đẹp bây giờ nhân mô cẩu dạng*, một thân tây trang, trông cũng rất đứng đắn.
(*Nhân mô cẩu dạng -人模狗样: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/ phẩm chất tồi tệ.)
Trần Điệp đi theo bản chỉ dẫn tới khán phòng, đi chưa được mấy bước đã có người ở phía sau vỗ vỗ vai cô.
“Hồ Điệp!!” Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Cô quay đầu lại, lập tức nhận ra: “Khúc Khúc!”
Khúc Doanh là bạn tốt thời cấp ba của Trần Điệp, cô ấy vẫn như trước, không có gì thay đổi, vẫn cao gầy xinh đẹp.
“Thật sự là cậu, tớ cho rằng bây giờ cậu nổi tiếng như vậy rồi nên sẽ không tới!” Khúc Doanh nói.
Trần Điệp cười nói: “Gần đây không có việc gì làm, nên muốn về xem một lát.”
“Tớ vừa mới thấy cậu đi cùng Văn tổng, hai người cũng ngọt quá đi, chỉ có nửa ngày không gặp thôi mà đã ba bước quay đầu một lần, ngọt chết tớ rồi.”
“……”
Khúc Doanh vẫn giống như trước, là một người vô cùng thân thiện, sẽ không khiến người khác có cảm giác xa lạ sau nhiều năm không liên lạc, kéo cánh tay Trần Điệp vừa đi vừa nói chuyện.
Đã có rất nhiều người trong khán phòng.
Trần Điệp vừa đi vào đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trước khi cô chuyển đến đây học thì đã là một người nổi tiếng trong trường, đến bây giờ không ai không nhận ra cô.
Hai người tìm chỗ ngồi ở hàng cuối cùng sau đó ngồi xuống nói chuyện phiếm.
“Gần đây cậu đang làm gì?”
“Tớ ăn nhậu chơi bời đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi.” Khúc Doanh tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói, “Sau khi thi đại học xong tớ xuất ngoại, hiện giờ đang định cư bên kia, thỉnh thoảng mới trở về một chuyến, không giống cậu, cũng quá trâu bò, diễn hai bộ phim cũng có thể tạo nên doanh thu phòng vé khủng trong lịch sử phim điện ảnh.”
Trần Điệp: “Do vận khí tớ tốt, gặp được đoàn phim tốt.”
“À mà, cậu còn liên hệ với đàn anh mà cậu yêu thầm thời cấp ba không?” Khúc Doanh đột nhiên hỏi.
Trần Điệp chớp chớp mắt: “Hả?”
“Không phải chứ?” Khúc Doanh nhìn cô, bật cười, “Hiện tại e là cậu đã hoàn toàn bị Văn tổng mê hoặc rồi, ngay cả người cậu yêu thầm thời thanh xuân cũng không nhớ.”
Trần Điệp nhớ lại.
Lúc thi cuối kỳ một, bài văn phải học thuộc lòng rất nhiều, nghỉ trưa Trần Điệp cùng với Khúc Doanh cầm sách lịch sử đi lên sân thượng khu dạy học, vốn muốn học bài, chỉ là không được một lát thì bắt đầu nói chuyện.
Khúc Doanh hỏi cô vì sao người ta đã tỏ tình như vậy mà cô không cho người ta một cơ hội, sống chết phải từ chối.
Lúc đó Trần Điệp đứng trước lan can của sân thượng, gió thổi tóc cô ngược về phía sau, cô nói: “Bởi vì tớ đã có người mình thích.”
Khúc Doanh giật mình hỏi: “Ai thế? Vậy thì cậu theo đuổi đi.”
Trần Điệp lắc đầu, sau đó trả lời câu hỏi của cô ấy: “Tớ còn chưa nói với anh ấy rằng tớ thích anh ấy.”
“Làm ơn, với gương mặt này của cậu, muốn theo đuổi một chàng trai nào đó chỉ cần đứng trước mặt cậu ta nói một câu “Tôi tên là Trần Điệp”, giây tiếp theo chắc chắn chàng trai đó sẽ trực tiếp tỏ tình với cậu.”
Cô ấy nói quá khoa trương, Trần Điệp nhịn không được bật cười: “Anh ấy không phải người như vậy đâu.”
“Rốt cuộc là người nào?” Khúc Doanh tò mò muốn chết.
“… Không phải người trường mình.” Trần Điệp nói mơ hồ.
“Không phải người trường mình vậy làm sao cậu gặp được, có phải là đàn anh đã tốt nghiệp của trường chúng ta không?”
Trần Điệp cũng không thể nói bừa một người nào đó cho cô ấy, cô xấu hổ nói đó là Văn Lương, thừa nhận một cách mơ hồ.
***
Trần Điệp gần như đã quên mất việc này, không ngờ đến bây giờ Khúc Doanh vẫn còn nhớ.
“Đối tượng thầm mến của tớ chính là Văn Lương.” Đến bây giờ, Trần Điệp đã có thể thẳng thắn thừa nhận.
Khúc Doanh: “Hả?”
Cô cười nói: “Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình anh ấy.”
Trong khán phòng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hiệu trưởng đã kết thúc bài phát biểu của mình, mọi người xúm lại chụp ảnh, Trần Điệp lập tức biến thành mục tiêu quan trọng, người quen hay không quen đều tới xin chụp ảnh chung với cô.
“Hồ Điệp!” Phương Gia Mậu đứng ở trong đám con trai gọi cô, tất cả đều là bạn học cùng lớp trước đây, “Đến đây chụp ảnh đi.”
“Ok.” Trần Điệp trả lời.
Phương Gia Mậu đưa điện thoại cho người khác chụp ảnh.
Với độ nổi tiếng hiện tại của Trần Điệp, ở trên phố ngẫu nhiên gặp được cũng có thể bị người ta sôi nổi bàn luận một trận, càng không phải nói tới việc quay về trường cấp ba cũ để tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, mọi thứ đều bị xuyên tạc.
Những bức ảnh chụp chung của cô cùng Phương Gia Mậu và đám con trai cũng được đăng lên mạng, bị fan đặt cho một biệt danh.
《Trần Điệp và những người năm đó theo đuổi cô》
Trần Điệp: “……”
Nếu như bị Văn Lương lòng dạ hẹp hòi kia biết được, đoán chừng sẽ tức giận.
Trần Điệp ngồi trên chiếc ghế ở trong góc, xem tin tức của bản thân, không thể không nói, fans của cô có kỹ năng photoshop quá đỉnh, những bức hình đó ánh sáng hay góc độ đều không tốt cũng có thể chỉnh sửa đến mỗi bức ảnh đều giống như tiên nữ.
Cô nhìn chính giữa thấy một người phụ nữ trông xấp xỉ tuổi cô đi đến trước mặt: “Trần Điệp.”
Cô ngước mắt lên, không quen thuộc cũng không có ấn tượng gì đối với gương mặt này: “Ừm, có chuyện gì thế?”
“Tôi tới để nói xin lỗi với cô, lúc trước tôi và Trần Thư Viện cùng nhau khi dễ cô, tôi biết hiện tại cô ta đang ở tù, nhưng vẫn muốn đích thân nói một câu xin lỗi với cô.”
Khúc Doanh kế bên cũng ngẩng đầu theo.
Trần Điệp không phản ứng lại, thất thần giật mình xua xua tay: “Không sao, đều đã qua rồi.”
Chờ người nọ đi rồi, Khúc Doanh mới nâng cằm, hỏi: “Ai vậy?”
Trần Điệp: “… Tớ cũng không biết.”
“……” Khúc Doanh trợn trắng mắt, “Có điều, cô ta vừa mới nói đùa cái gì đấy, Trần Thư Viện đang ở tù?”
Khoảng thời gian trước cô vẫn luôn ở nước ngoài, bạn bè cũ cũng sớm đã thay một đám người, cũng không rõ lắm với sự việc phát sinh ở Yển Thành.
“Ừ, rất nghiêm trọng.”
Trần Điệp chỉ nói sơ chuyện này cho cô ấy, không nói tỉ mỉ.
Đến khi trời tối, hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường cũng kết thúc, mọi người hẹn nhau đi chơi tiếp, người quen hay không quen đều khuyên Trần Điệp đi cùng.
Trần Điệp cũng không ngốc, cùng một đám người không quen đi đến chỗ ăn chơi, chắc chắn sẽ bị hắt nước bẩn lên hot search.
Nhưng tính tình của các bạn học cũng không thể từ chối, thái độ cự tuyệt của Trần Điệp cũng không cứng rắn, nhóm người càng thêm ồn ào kêu cô đi.
Mãi cho đến khi Khúc Doanh huýt sáo một tiếng, mới nâng cằm lên nhìn đường cái ở phía đối diện.
Trần Điệp nhìn qua, Văn Lương đã lái xe tới.
Khúc Doanh giải vây cho cô, trêu chọc nói: “Vị trong nhà kia cũng tới rồi, ai rảnh đi ăn cùng các cậu chứ.”
Hôm nay người tới tham gia đều là một số nhân vật có địa vị, ai có thể không quen biết Văn Lương, thấy vị này tới, tất nhiên không dám làm khó Trần Điệp, ngượng ngùng cười.
Văn Lương đóng sầm cửa xe đi về phía trước, giơ cánh tay lên đặt ở trên vai Trần Điệp.
Xung quanh có một vài người trong công việc cũng có tiếp xúc qua với Văn Lương, sôi nổi chào hỏi.
Văn Lương gật đầu, rũ mắt nhìn về phía Trần Điệp, hỏi: “Đi về sao?”
“Vâng.”
Bọn họ lên xe cũng không có ai ngăn cản, lần lượt nói, “Hẹn gặp lại.”
Tương phản cũng quá lớn.
Trần Điệp cảm thấy mình đã bị coi khinh.
Cô ném túi xách ở ghế sau, dưới ghế lái phụ có đôi dép lê, đặc biệt chuẩn bị cho Trần Điệp, dù sao ghế lái phụ của Văn Lương cũng chỉ có Trần Điệp mới có thể ngồi.
Cô cởi giày cao gót ra, đi dép lê, cảm thấy bàn chân của mình được giải phóng.
Xe lái về biệt thự Tây Giao.
Văn Lương bắt đầu tìm trong điện thoại, ném điện thoại lên đùi Trần Điệp, trên màn hình hiện ra một bức ảnh, đúng là bức ảnh lúc nãy Trần Điệp chụp chung với đám nam sinh.
Tấm ảnh này của Văn Lương còn trực tiếp ghi thêm dòng chữ to “Trần Điệp và những người năm đó theo đuổi cô.”
Cô nhịn không được cười: “Không phải, anh thật sự lướt tin tức sao?”
“Không, cả ngày hôm nay anh rất bận, là Trần Thiệu gửi cho anh.”
“Anh thân với anh ấy như vậy từ khi nào?” Trần Điệp hỏi.
Văn Lương lạnh lùng liếc mắt một cái, không trả lời vấn đề này của cô.
“Anh ấy gửi tin tức này cho anh mà anh cũng tin, rõ ràng đang trả thù em vì chuyện cổ phần, lòng dạ người này quá hẹp hòi.” Trần Điệp dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Giống anh đấy.”
Những bức ảnh đó căn bản không có gì, Trần Điệp cũng không thèm giải thích.
Còn hất cằm, khoe: “Giờ thì biết rồi đấy, bất kể là lúc trước hay hiện tại, người thích em đều có thể xếp thành một hàng dài.”
Văn Lương gật đầu: “Biết, trước kia còn không phải cố ý bỏ thư tình vào cặp sách mang về cho anh xem sao.”
“……”
Nghe anh nhắc lại việc này, nháy mắt Trần Điệp không còn tự tin để tiếp tục tranh luận với anh.
Văn Lương ngạo mạn, lười biếng nói: “Đáng tiếc vẫn chỉ có mình anh.”
Vươn bàn tay qua: “Tới đây, anh sờ.”
Trần Điệp: “?”
Anh mẹ nó là súc sinh sao?
***
Trong thời gian Trần Điệp nghỉ ngơi, Diệp Sơ Khanh lại rất bận.
Gần tới cuối năm là thời điểm bình chọn cho các hạng mục giải thưởng, với tư cách là người chủ trì đại hội ngành điện ảnh, mỗi ngày Diệp Sơ Khanh đều phải ở một chỗ sàng lọc chấm điểm, cùng với một nhóm nam nữ già trẻ cùng nhau xem tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình trong năm qua.
Với thành tích của Trần Điệp, năm nay tất nhiên sẽ được đề cử.
Khi Phương Nguyễn nhận được thư mời đề cử thì kích động không thôi, lôi kéo Trần Điệp hồi lâu nói bản thân mình làm người đại diện mấy năm nay đến bây giờ mới biết được cảm giác tự hào, cuối cùng không nhịn được khóc một trận.
Trần Điệp không có mặt mũi nói với cô ấy, mấy ngày trước cô đã biết mình được đề cử.
Có bạn là người chủ trì đại hội, muốn biết người được chọn để đề cử có gì khó đâu.
Cuối tháng 12, sau khi cuộc bình chọn kéo dài một tháng của các nhà phê bình lớn kết thúc, liên hoan phim quốc tế Hoa Quốc chính thức mở màn ở Yển Thành, trở thành buổi lễ long trọng cuối năm của giới giải trí.
Sáng sớm Trần Điệp đã bị đưa đi trang điểm thay lễ phục.
Đêm đó, hai bên thảm đỏ chật ních các nhiếp ảnh gia mang theo “pháo dài”, toàn trường đều là âm thanh tần số cao, đèn flash chiếu trên con đường thảm đỏ sáng như ban ngày.
Tháng 12 ở Yển Thành rất lạnh, ngày hôm qua vừa mới rơi một trận tuyết, các ngôi sao nữ lại diện váy mỏng manh đi trên thảm đỏ.
Cuối cùng Phương Nguyễn dặn dò Trần Điệp, trong chốc lát đừng chỉ lo nhìn vào camera, chú ý dưới chân, đừng trượt chân té ngã.
Trần Điệp gật đầu, đẩy cửa xe đi xuống.
Mấy người quay phim nhao nhao chạy tới, “Trần Điệp đến rồi!”
Sôi nổi đi lên phía trước, tiếng chụp hình ngày càng tăng cao.
Trần Điệp mặt bộ lễ phục chấm đất, nhẹ nhàng chậm rãi kéo theo làn váy đi về phía trước, vẫy tay chào hỏi với màn ảnh.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô đi trên thảm đỏ đầy người quay phim này, là khi ở trong đoàn làm phim《Trâm Hoa》, lúc ấy cô còn bị Vương Vân Hi đoạt vị trí cùng Tề Thừa tiến vào thảm đỏ.
Đến bây giờ, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Trần Điệp đi qua thảm đỏ, đến trước đài xoay người, chụp thêm một số bức ảnh mới bước vào sân khấu.
Đi vào bên trong hơi ấm của lò sưởi kéo tới, cuối cùng cũng không còn lạnh nữa, vừa rồi ở bên ngoài Trần Điệp cười đến đông cứng.
Cô vỗ vỗ mặt, đi vào bên trong, Phương Nguyễn đã đi vào trước bằng lối đi dành cho nhân viên công tác, phủ thêm áo khoác cho Trần Điệp.
Đêm nay Văn Lương cũng đại diện cho tập đoàn Ôn Viễn tham dự, đã ngồi ở hàng ghế đầu.
Trần Điệp nhìn thấy anh từ xa, nhiều người như vậy cô cũng không nghĩ để mọi người chú ý tới, cô tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, xung quanh đã có mấy người ngồi, cô chưa từng hợp tác cũng không quá quen thuộc nên lấy di động ra gửi tin nhắn cho Diệp Sơ Khanh.
[Trần Điệp: Chị đang ở đâu?]
[Diệp Sơ Khanh: Hậu trường, em vào rồi à?]
[Trần Điệp: Ừm, vừa tới chỗ ngồi.]
[Diệp Sơ Khanh: Vậy thì em đến chơi với chị đi, còn một lúc nữa mới chính thức bắt đầu.]
Trần Điệp ngồi một mình ở chỗ này có chút nhàm chán, máy ảnh liên tục lướt qua mặt cô, cô đứng dậy chuẩn bị đi tìm Diệp Sơ Khanh.
Sân khấu tổ chức lễ trao giải liên hoan phim rất lớn, nhân viên công tác ở phía sau đang chuẩn bị tất bật, Trần Điệp vòng một vòng đã muốn hôn mê, vẫn không tìm được lối vào hậu trường.
[Trần Điệp: Hậu trường đi vào từ lối nào?]
Đợi hồi lâu mà Diệp Sơ Khanh cũng chưa trả lời tin nhắn của cô, Trần Điệp liền trực tiếp gọi điện thoại qua.
Điện thoại lại kết nối được, nhưng Trần Điệp alo vài tiếng cũng không có ai đáp, chỉ có một ít âm thanh thưa thớt, như là có người đang nhỏ giọng nói chuyện, nghe không rõ ràng lắm.
Trần Điệp hơi nhíu mày, lại “Alo” một tiếng.
Sau đó đầu bên kia điện thoại có người nói chuyện: “Gì?”
“……”
Tiếng của Trần Thiệu.
Trần Điệp ngẩn người, nói: “Sao anh lại cầm điện thoại của Sơ Khanh?”
“Đừng quan tâm, cúp máy đây.” Trần Điệp lạnh nhạt nói.
“Từ từ từ từ.” Trần Điệp kêu dừng, “Có chuyện gì xảy ra với anh vậy, cô ấy không xảy ra việc gì chứ, anh là một người đàn ông mà lại đi lấy điện thoại của người ta, còn không biết xấu hổ bảo em đừng quan tâm.”
Vừa dứt lời, Trần Điệp nghe thấy giọng nói của Diệp Sơ Khanh bên ngoài điện thoại: “Trần Thiệu, anh mẹ nó có bệnh à?”
Cùng lúc đó, Trần Điệp quay đầu nhìn về phía sau.
Phía trên có một ngọn đèn xanh nhỏ, dẫn đến một lối đi an toàn, hình như giọng nói vừa rồi phát ra từ chỗ này.
Trần Điệp do dự hai giây, đẩy cửa đi vào.
Một mảng đen nhánh, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ lướt qua, lộ ra một tia sáng.
Trong bóng tối có hai người, Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh, hình như là đang ôm nhau, hai người đồng thời quay đầu lại.
Trần Điệp: “……”
Quấy rầy rồi.
Diệp Sơ Khanh ho nhẹ một tiếng, lấy lại điện thoại, đẩy Trần Thiệu ra, lôi kéo Trần Điệp đi ra ngoài.
“Không phải…” Vẻ mặt Trần Điệp mơ màng, một bên bị Diệp Sơ Khanh lôi kéo, một bên quay đầu lại nhìn Trần Thiệu, thật sự không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người này.
Diệp Sơ Khanh kéo người đến hậu trường, rót một ly nước cho Trần Điệp, ngồi vào bàn trang điểm ở phía đối diện, nói: “Em muốn hỏi cái gì?”
Trần Điệp nghĩ nghĩ, hỏi thật hàm súc, “Chắc bây giờ em nên sửa xưng hô rồi?”
Trần Điệp nhướng mày: “Chị dâu?”
“Còn chưa tới bước kia đâu.”
Trần Điệp cười: “Còn chưa? Tới bước kia là bước nào.”
“Không phải.” Diệp Sơ Khanh cũng không biết nên nói như thế nào, lại lấy ly nước vừa mới rót cho Trần Điệp uống hết, dừng một chút, xin lỗi cô, “Thật xin lỗi, chị, chị ngủ cùng anh em rồi.”
“… Hả?”
Chuyện này cũng quá táo bạo, Trần Điệp nhất thời không thể tiêu hoá, cổ họng khó khăn nuốt nước bọt, “Khi nào?”
“Là buổi tối hôm sinh nhật lần trước, mẹ kiếp.” Diệp Sơ Khanh nhíu nhíu mày, “Hôm đó uống rất nhiều.”
“… Sau đó thì sao?”
Diệp Sơ Khanh nhún vai, xòe hai tay: “Sau đó thì như vậy đó, ngày hôm sau chị và anh em còn rất khách khí, anh em nói sẽ chịu trách nhiệm, chị nói không cần.”
“Vậy ban nãy, anh em bắt chị chịu trách nhiệm với anh ấy à?”
“Không khác lắm.” Diệp Sơ Khanh cũng rất hiểu chuyện, “Chị đây cũng không thể chiếm tiện nghi như vậy, chuyện lần trước là do chị ngủ với anh ấy, là chị sai, làm sao có thể để người ta chịu trách nhiệm nửa đời sau của chị, đúng không?”
“… Chắc thế.”
Sau khi nghe xong về khúc mắc tình cảm của hai oan gia này, Trần Điệp cảm thấy cả người đều không ổn.
Thế nên khi liên hoan phim bắt đầu, Trần Điệp cũng không thể kéo lực chú ý trở về, ngây ngốc một lát, gửi một tin nhắn cho Diệp Sơ Khanh.
[Trần Điệp: Tuy Trần Thiệu không đáng tin cậy, nhưng Trần lão gia tử định giao công ty cho anh ấy, về sau chị có thể mắng người của anh ấy, tiêu tiền của anh ấy, rất không tồi.]
Diệp Sơ Khanh ngồi ở chính giữa đoàn bình phẩm, không xem điện thoại.
Trần Điệp cất điện thoại, tựa lưng vào ghế ngồi, đầu óc vẫn suy nghĩ về chuyện này.
Màn hình lớn trên khán đài đã bắt đầu chiếu tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình xuất sắc trong năm qua, hai bộ điện ảnh của Trần Điệp cũng có trong danh sách, tất cả các camera trong khán phòng đều được kết nối với chương trình phát sóng trực tiếp.
Trình chiếu kết thúc, chính thức bắt đầu trao giải.
Giải thưởng đầu tiên là giải thưởng dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất.
Trên màn hình bắt đầu chiếu tác phẩm của các diễn viên mới xuất đạo năm nay, hình ảnh trong phim《Trâm Hoa》của Trần Điệp cũng có trong danh sách.
Cơ hồ ngay khi hình ảnh của Trần Điệp xuất hiện, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía sau – Trong các diễn viên mới, Trần Điệp tuyệt đối là một tồn tại nổi bật.
Người dẫn chương trình cầm microphone: “Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất của chúng ta rốt cuộc là rơi vào nhà nào đây! Kế tiếp, xin mời… Người đóng vai nữ chính《Trâm Hoa》của chúng ta, Trần Điệp!!”
Tiếng vỗ tay ở phía dưới đinh tai nhức óc.
Trần Điệp cầm váy đứng dậy, camera lướt tới mặt cô.
Cô bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người, nhận chiếc cúp từ tay người dẫn chương trình và phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải.
Vào lúc này, phòng livestream là một trận mưa bom bão đạn.
[A a a a a a a a a a Điệp Muội của ông!!!!]
[Đôi chân này thật sự làm cho người ta mất đi giác quan ngôn ngữ, chân của tỷ tỷ cũng không phải là chân mà là dòng suối bên bờ sông Seine!]
[Máy quay cũng thật không hiểu chuyện, để cho chúng ta thấy được biểu tình của Văn tổng đi!!!]
Trần Điệp phát biểu xong cảm nghĩ, từ khi ở trên sân khấu đến khi đi xuống, Trần Điệp không dám nhìn về phía Văn Lương mà chỉ nhìn lướt qua, cô có thể nhìn thấy Văn Lương đang vỗ tay tán thưởng cô.
Xuống sân khấu, trở lại chỗ ngồi.
Diễn viên ngồi bên cạnh Trần Điệp chủ động nói chuyện phiếm cùng cô, nói chuyện một lát, cuối cùng Trần Điệp cũng giải tỏa được tâm trạng lo lắng vừa rồi.
Đã lấy được giải thưởng, Trần Điệp an tâm tự cho mình là người ngoài cuộc, dõi theo người dẫn chương trình vỗ tay.
Phùng Trí cũng dành được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, ở trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, ông gửi lời cảm ơn tới Trần Điệp cùng Tề Thừa và tất cả thành viên của đoàn làm phim《Trâm Hoa》.
Liên hoan phim đã trôi qua được hai giờ, trọng điểm của tối hôm nay, là màn trao giải cho Ảnh đế và Ảnh hậu.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang ra sức tháo nút thắt.
“Quả thật đến bây giờ tôi vẫn chưa biết Ảnh hậu năm nay sẽ là ai?”
Cô ấy nói xong, mở bì thư, hai tay mở hé ra nhìn vào trong, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Oa, Ảnh hậu năm nay thực sự có thể nói là có thực lực rất mạnh, danh xứng với thực chắc chắn sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người!”
“Vậy thì, kế tiếp! Chúng ta hãy chào đón sự ra đời của Ảnh hậu liên hoan phim quốc tế Hoa Quốc năm nay bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất!”
“Cô ấy cũng chính là người đoạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất của chúng ta! – Trần Điệp!”
Trong nháy mắt khi nghe được tên người kia, Trần Điệp vẫn đang vỗ tay tán thưởng vị Ảnh hậu mới vừa được công bố, camera đảo qua vừa lúc bắt gặp khoảnh khắc cô đang mỉm cười vỗ tay, sau đó nụ cười dần đông cứng lại, nhìn qua có vẻ mờ mịt lại khiếp sợ.
Người dẫn chương trình lại mời cô lên sân khấu.
Lúc này Trần Điệp mới đứng dậy, còn xém chút nữa vấp phải bộ váy của mình té ngã.
Khi bước lên sân khúc cô còn hơi lú, niềm vui sướng còn chưa kịp truyền qua dây thần kinh, bây giờ trong đầu cô chỉ có “Tôi là ai”, “Đây là đâu”, “Tôi đang làm gì”, còn có – mẹ nó, cô còn phải chuẩn bị một bài phát biểu cảm nghĩ thật dài nữa sao!?
Người dẫn chương trình ra hiệu cho Trần Điệp đi tới giữa sân khấu, hỏi: “Vừa rồi tôi nhìn thấy bạn có vẻ rất giật mình, không ngờ bản thân sẽ đoạt giải Ảnh hậu ư?”
Trần Điệp vẫn hơi ngẩn ngơ, ăn ngay nói thật: “Giải thưởng lớn như vậy, lúc trước tôi cũng mơ ước, chỉ là không ngờ sẽ thật sự đoạt giải, hơn nữa vừa rồi tôi đã nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất, nên càng không ngờ được.”
“Ở tuổi 23, một độ tuổi rất trẻ, lại có thể đạt được giải thưởng này, bạn có cảm nghĩ thế nào?”
Trần Điệp cầm cúp Ảnh hậu, cầm microphone, nhìn xuống sân khấu mà tim đập thình thịch.
Cô thực sự cảm thấy khẩn trương từ tận đáy lòng, cũng lo lắng mình không xứng với với vị trí này, vì thế vô thức nhìn về phía Văn Lương.
Văn Lương ngồi ở hàng ghế đầu tiên, thâm tình nhìn cô.
Trần Điệp bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Cầm microphone, nói từng câu từng chữ về cảm nghĩ của mình ở trên sân khấu.
Rất hào hứng.
Cũng rất biết ơn mọi người.
Về sau sẽ tiếp tục nỗ lực, để bản thân xứng đáng với giải thưởng này.
Tất cả đều là những lời từ tận đáy lòng.
Sau khi nói xong, Trần Điệp đưa microphone cho người dẫn chương trình, định đi xuống bậc thềm.
Người dẫn chương trình đột nhiên chú ý tới Văn Lương đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi về phía sân khấu, người dẫn chương trình vội vàng ngăn cản: “Trần Điệp, xin hãy chờ một chút.”
Trần Điệp quay đầu lại liền nhìn thấy Văn Lương đang đi lên sân khấu ở bậc thang bên kia.
“……”
Cô đã đủ sốt ruột rồi!!
Anh định làm cái gì!!!
Cô muốn đi xuống!!!!!
Văn Lương đón lấy microphone từ trong tay người dẫn chương trình, dù ở bất kỳ nơi nào thì anh cũng không khẩn trương, nhìn phía dưới sân khấu nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, chậm trễ chút thời gian của mọi người.”
Người đàn ông đứng trên sân khấu trao giải, mặc một thân tây trang cắt may khéo léo.
Hiện tại Trần Điệp rất khẩn trương, nếu như cô quan sát kỹ sẽ phát hiện bộ đồ Văn Lương đang mặc là bộ cô mua cho anh bằng số tiền đầu tiên cô kiếm được trước khi hai người chia tay.
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống bờ vai rộng của anh, khiến gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh càng thêm khắc sâu.
Trần Điệp thấy anh đút tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp.
Không xa lạ, trước đây Văn Lương đã từng tặng cô một món trang sức.
Hộp nhẫn.
Hiện tại anh muốn làm gì?
Chỉ tặng một món trang sức thôi, không cần phải lên sân khấu chứ.
Tim Trần Điệp đập nhanh đến mức không ngừng được, muốn nhảy ra ngoài luôn, hô hấp cũng không thoải mái, yên lặng nhìn anh.
Văn Lương đặt hộp nhẫn vào trong tay thưởng thức, khóe miệng nhếch lên, đường cong quai hàm uyển chuyển gọn gàng.
Anh nói: “Anh định để đến khi buổi trao giải kết thúc mới đưa nó cho em, nhưng đột nhiên cảm thấy, bây giờ tặng nó cho em cũng rất tốt, Ảnh hậu của mọi người.”
Anh dừng một chút, lại cười ra tiếng, bổ sung, “Công chúa của anh.”
Trần Điệp ngây người, nói không nên lời.
Ngay sau đó, cô bất lực nhìn, chân trái của Văn Lương lùi lại một bước, hạ thấp người, ở trước mặt mọi người quỳ một gối trước mặt cô.
Trần Điệp che miệng lại, trong nháy mắt lệ nóng lưng tròng.
Trước kia cô từng nghĩ không biết nếu Văn Lương cầu hôn sẽ như thế nào.
Anh nhất định sẽ không quỳ xuống, khi cầu hôn cô nhất định sẽ rất giằng co, hỏi cô nhẫn có đẹp không, có muốn không, dù cô có từ chối cũng không được.
Nhưng hiện tại, Văn Lương quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình lại kiên định.
16 tuổi, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, từ đầu tiên cô nghĩ đến là – Thần linh.
Hiện tại thần linh của cô lại đang ngước nhìn cô trước mặt mọi người.
Văn Lương mở hộp nhẫn ra, viên kim cương dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Anh nhàn nhã nói: “Mấy ngày trước anh có xem thử lời tuyên thệ khi kết hôn, đều là ‘Mặc kệ nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh’”
“Thân thể anh khỏe mạnh, em đi theo anh, cũng sẽ không có một ngày bần cùng.”
“Cho nên, em có muốn cùng anh vượt qua tương lai chỉ có giàu có và khỏe mạnh không?”
Văn Lương dừng một chút, hầu kết chuyển động lên xuống, đáy lòng hơi khẩn trương, khó có thể che giấu được.
Anh cầm chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi hỏi: “Công chúa, em có muốn kết hôn với anh không?”
*
Dollan: Xúc động quá huhu, ban đầu tui cũng khóc vì chương này tận 8k từ, bây giờ mới thấy rất đáng!!