NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 206: Chí hướng của học bá
Sau khi ván cược kết thúc, mọi người đổi đến Lăng Ba Đình của tam viện Đoàn Cửu gia, đám tạp nhân rảnh rỗi đều cho ra ngoài, chỉ để lại Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An và ngũ đại phái chưởng môn ở trong mật đàm. Thường nói chuyện nhỏ thì mở đại hội, chuyện lớn thì mở tiểu hội, đội ngũ tham gia hội nghị tinh giản như vậy thì việc cần thảo luận đó là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của ngũ đại môn phái.
Mục đầu tiên của chương trình nghị sự, Lâm Tùy An quyết định kiểm tra hàng hóa trước, mở Thập Tịnh Tập mà Ô Thuần đưa tới ra xem thử.
Nội dung gần giống với những gì cô nghĩ, Là đao pháp được giảng giải chi tiết hơn, ảnh minh họa cũng không phải là người que nữa mà là nhân vật mẫu mực mũi ra mũi, mắt ra mắt, thoạt nhìn có vẻ chính quy không ít, mỗi chiêu đều phối hợp với hình minh họa, cũng không khác trí nhớ cơ bắp của Lâm Tùy An, chỉ có chiêu thức thì có hơi khác biệt, ví dụ như chiêu "Cắt yết hầu huyết mười trượng, Diêm La chiêu hồn phiên" thực ra là "chặt đầu", "Đao búa đoạn trường" tên là "đoạn tiêu" – thì ra không phải chém một đao vào bụng người que, mà là chém cột sống...", "Đợi chém như súc vật" là "xa liệt", "Tấn phong chấn thu diệp" là "Lăng Trì"...
(vãi nồi, sao chú không xuất hiện sớm hơn, bữa giờ ngó mấy cái tên chiêu thức dài thòng lòng mà cháu muốn ói)
"Sau thập khốc, chính là thập tịnh..." Lâm Tùy An ngoài miệng lẩm bẩm, trong lòng thở dài. Thì ra chiêu thức của Thập Tịnh Tập thiết kế dựa trên "mười khốc hình", quả nhiên là thứ đao pháp xui xẻo mà.
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Phá định thì sao?"
Lâm Tùy An hít sâu một hơi, mở trang cuối cùng.
Tên chiêu thức: Phá! Định!
Khẩu quyết: Ngộ Tâm.
Bên cạnh đó, một vùng trống rỗng, chẳng có cái rắm gì.
Hai người: "..."
Khó trách Tịnh Môn không người nào hiểu được chiêu này, chiêu này tương đương với việc trải qua ngàn cực vạn khổ mới tìm được đáp án cuối cùng của môn toán, kết quả chỉ có một chữ "lược qua".
Đúng là bịp bợm!
"Phía sau còn có một trang." Ô Thuần nhắc nhở.
Trang cuối cùng viết tám chữ lớn "tịnh tâm tự trì, phương đắc thủy chung".
Chữ viết hoàn toàn khác với phía trước, khẩu quyết chiêu thức phông chữ đẹp đẽ tao nhã, nhìn rất duyên dáng, mà tám chữ này được viết rất đậm, nét chữ mạnh mẽ, giống như một lời cảnh tỉnh.
"Lúc Thất gia đưa Thập Tịnh Tập cho Ô môn chủ, hắn còn nói cái gì nữa không?" Lâm Tùy An hỏi.
Ô Thuần lắc đầu: "Ngoại trừ nói đây là bản gốc của Tịnh Môn An Đô ra thì không nhắc tới cái gì nữa hết."
"Thất gia kia là người như thế nào?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Ô Thuần: "Ta chưa từng thấy mặt hắn, hắn vẫn luôn đeo mũ trùm màu đen rất dày, tuổi tác có vẻ không lớn, giọng nói suy yếu, vô cùng gầy, giống như bị bệnh, chẳng qua người này rất có mưu trí, thường nói ra những điều bất ngờ."
Hoa Nhất Đường: "Ví dụ như để cho năm phái các ngươi tìm cách quy về dưới trướng Tịnh Môn sao?"
Ngũ đại chưởng môn nhân cười gượng.
Lâm Tùy An trong lúc đối chiến thực ra cũng mơ hồ cảm giác được, trận đánh cuộc này có uẩn khúc gì đó, trong sự nghiêm túc lộ ra vài phần không đứng đắn, rất có khí chất của không đứng đắn của Hoa Nhất Đường, giống như thiết kế riêng cho cô và Hoa Nhất Đường vậy, bây giờ thấy năm người này mặc định, thì tự nhiên thấy hơi khó chịu.
Hoa Nhất Đường thảnh thơi phe phẩy quạt, tươi cười thành khẩn chân thành tha thiết, khác biệt với lời nói tiếp theo của hắn: "Ích Đô con thế gia chia cắt, thích hợp để sinh tồn, môn phái giang hồ nếu muốn sống sót thì chỉ có tìm chỗ dựa tốt, bối cảnh dựa vào phải cứng rắn, và đầu tiên sẽ nghĩ đến ngũ họ thất tông, ở Ích Đô thì Tùy Châu Tô thị tất nhiên là lựa chọn tốt nhất."
"Đương nhiên, Tùy Châu Tô thị cũng không dễ bám vào được, Tô gia cuối cùng chỉ chọn ba phái Ngũ Lăng Minh, Đăng Tiên Giáo và Hoàng Cửu gia có thế lực lớn nhất, phái Hạc Tiên và Nha Hàng môn không được chọn chỉ có thể lui về chọn cái khác, trước sau nương tựa vào mấy nhà chân chó của Tô thị, thành Bắc Vương thị và Ngô thị thành nam."
Năm vị chưởng môn không lên tiếng.
"Như thế, thế lực giang hồ của thành Ích Đô mới phân chia cân bằng, cũng coi như có thể hòa thuận chung sống, ai ngờ triều đình đột nhiên điều tới một Hoa tham quân chướng mắt, lại lòi đâu ra một chủ nhân Thiên Tịnh đau đầu, quấy cho Ích Đô chướng khí mù mịt, Tịnh Môn đang hấp hối đến nơi đột nhiên nổi dậy, thành Nam Ngô thị và thành Bắc Vương thị trước sau lâm vào loạn cục, càng tệ hơn chính là chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An liên tục đấu với ba chưởng môn của các môn phái lớn, còn hoàn toàn giành thắng lợi, Đăng Tiên Giáo, Nha Hàng môn, Ngũ Lăng Minh vì bại trận, nên có người mất địa bàn, có người tổn thương nguyên khí. Cho nên có người bị thế gia đại tộc chê bỏ, Hạc Tiên phái và Hoàng Cửu gia môi hỏ răng lạnh, kết quả chư vị đây mới thấy hoảng hốt."
Năm chưởng môn cúi đầu nốc trà.
Nụ cười của Hoa Nhất Đường càng lúc càng chân thành: "Đúng lúc này, Thất gia xuất hiện, chỉ một con đường khác cho các vị... Đó là quy thuận Tịnh Môn."
"Lý do Thất gia đưa ra ước chừng có ba điểm sau đây, thứ nhất, Tịnh Môn có Chủ nhân Thiên Tịnh tọa trấn, Tịnh Môn thiếu môn chủ đã thu lại bốn phân đàn Dương Đô, Đông Đô, Quảng Đô, Ích Đô, nhân số đông đảo, thế lực bao trùm cả nước, thực lực không thể khinh thường. Thứ hai, Tịnh Môn có Dương Đô Hoa thị chống lưng, lại được quyền mua bán trà bách hoa, không chỉ không lo ăn mặc, nếu kinh doanh tốt thì cũng có thể khá giả. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, trong ngũ tính thất tông, Tùy Châu Tô thị đã mục nát xuống dốc, Dương Đô Hoa thị ngày càng phát triển, nếu muốn chọn chỗ dựa vững chắc thì tất nhiên phải chọn người có tiền thì mới có tiền đồ."
Ngũ chưởng môn lúng túng: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà...".
Hoa Nhất Đường gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Chỉ là quy thuận Tịnh Môn như thế nào cũng phải có kỹ thuật, nếu là chờ Tịnh Môn giết tới cửa vậy thì quá bị động, ví dụ như Đăng Tiên Giáo, sau khi mất địa bàn đường Cẩm Lý, chỉ có thể ở Ích Đô Hoa thị mưu sinh, chẳng được tính là nhân viên ngoại biên của Tịnh Môn. Thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, khiêu chiến Chủ nhân Thiên Tịnh, mặc dù bại thì vẫn vinh quang, như vậy có đi Tịnh Môn, cũng có thể tranh thủ được địa vị cao hơn một chút. Vì thế, Thất gia thiết kế ván cược này cho các ngươi, nói vậy là các ngươi lúc trước thương lượng từ trước, để cho chúng ta năm ván ba thắng, hoặc là ba ván hai thắng..."
Ngũ chưởng môn liếc nhau, lau mồ hôi.
"Hoa tham quân quả nhiên thần cơ diệu toán, sự thật quả là như thế." Ô Thuần ôm quyền nói: "Nếu chỉ là vì tiền đồ năm người chúng ta thì không đến mức dùng thủ đoạn như thế, chỉ là huynh đệ môn hạ đi theo chúng ta nhiều năm nay chịu mưa chịu gió, chúng ta phải có trách nhiệm với họ, dù thế nào cũng phải bày mưu tính kế một hai."
"Như thế cũng có thể bỏ qua, chỉ là..."Lâm Tùy An liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái.
Hoa Nhất Đường biểu cảm như cười như không: "Hoa mỗ là người làm ăn, cũng không phải mở Phật đường, chỉ lấy bí tịch võ công môn phái các ngươi là được rồi, vì sao còn phải quan tâm người của các ngươi?"
Ai ngờ lời này vừa nói ra, năm chưởng môn lại đồng thời nở nụ cười.
Phùng Kiều: "Thất gia kia nói, Hoa gia Tứ Lang là người thích xen vào việc của người khác, nếu hắn đã thu nhận các ngươi thì sẽ không vứt bỏ các ngươi."
Tây Môn Dương: "Hắn nói, Đăng Tiên giáo chính là ví dụ, ít nhất cũng có thể ăn được miếng cơm ở Hoa thị Ích Đô."
Hoàng Điền: "Hắn nói, Tịnh Môn bây giờ đang cần nhân tài, cho nên, cho dù Hoa Tứ Lang mặc kệ thì Lâm nương tử cũng sẽ quan tâm."
Xa Tùng: "Hắn nói, có người mới gia nhập thì việc làm ăn của Tịnh Môn sẽ càng ngày càng lớn.
Ô Thuần: "Thất gia nói, Hoa Tứ Lang và Lâm nương tử khác với Tô thị Tùy Châu qua cầu rút ván, bọn họ là người tốt."
Hoa Nhất Đường: "..."
Rõ ràng là bị người ta tính kế, sao nghe như là mình chiếm được miếng hời lớn thế này, trọng điểm là, còn bị người ta khen ngợi lên trời, tâm trạng đúng là khó nói thành lời.
Lâm Tùy An tặc lưỡi, có tính toán tinh vi từng bước, khống chế lòng người như thế, thật sự quá giống phong cách của Kỳ Nguyên Sinh.
"Chúng ta quả thật là thành tâm quy thuận." Năm người đứng lên, đồng thời dâng bí tịch võ công của môn phái mình lên.
"Nếu đã, Hoa mỗ cũng xin nhận." Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nhận hết toàn bộ.
Ngũ chưởng môn: "..."
Tuy thế nhưng Hoa Tứ Lang ngươi cũng chẳng khách khí gì nhỉ!
Ai ngờ chuyện càng thái quá hơn còn ở phía sau, Hoa Nhất Đường bày năm quyển bí tịch toàn trên bàn mời Lâm Tùy An xem.
Những bí tịch này viết chuyên nghiệp hơn Thập Tịnh Tập nhiều, đồ họa cũng đẹp, chi tiết tường tận, còn có tâm đắc nghiên cứu phác họa của các thế hệ chưởng môn các phái, tất cả đều là văn ngôn văn tối nghĩa, Lâm Tùy An đau đầu chọc chọ cánh tay Hoa Nhất Đường: "Ngươi đến đây."
Hoa Nhất Đường đắc ý: "Quả nhiên vẫn phải nhờ ta." Liếc mắt một cái đảo qua hai mươi hàng, chưa qua thời gian một chén trà đã đọc xong, phe phẩy quạt thay đổi tư thế ngồi, nhàn nhã nói: "Muốn nghe cái nào?"
Lâm Tùy An: "Ngũ Lăng Minh."
Hoa Nhất Đường: "Đao pháp Miêu đao. dài, thực, nặng. Ưu điểm: đao dài, phạm vi công kích lớn, lực sát thương lớn. Nhược điểm: Đao thực, biến hóa không đủ, dao nặng, không có sức mạnh thì không thể sử dụng."
Ánh mắt bốn vị chưởng môn thoáng cái bắn về phía Ô Thuần.
Ô Thuần sắc mặt trắng bệch, Hoa Nhất Đường nói đúng vào tinh túy của đao pháp Miêu Đao.
Lâm Tùy An gật đầu: "Ô minh chủ, Lâm mỗ có kiến nghị, ngươi có nguyện ý nghe không?"
Ô Thuần giật mình: "... Lâm nương tử xin nói."
"Cải tiến Miêu đao, làm thân đao mỏng lại, sống đao làm tròn, trọng lượng đao khống chế khoảng hai cân, làm theo cách tạo ra đao nhẹ và nhanh, điều chỉnh một chút thì có thể khắc phục khuyết điểm thật, khuyết điểm đao nặng, thành đao hư thực khó lường."
Ô Thuần nghẹn họng, lúc trước vì phát huy ưu thế của Miêu đao nên vẫn luôn làm đao vừa dài vừa chắc, đao nặng sáu cân, lúc múa cực kỳ tốn sức, cho dù hắn ngày đêm luyện công thì cũng không cách nào đột phá bình cảnh, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm ngược lại, đổi đao nặng thành đao nhẹ.
Lâm Tùy An khép trục thư lại cột chặt, trả lại cho Ô Thuần: "Ô minh chủ không ngại thử xem."
Ô Thuần một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại: "Đa tạ Lâm nương tử."
Lâm Tùy An: "Nha Hàng môn."
Hoa Nhất Đường: "Nha Hàng môn có liên hoàn chân đạn, chân to, công phu cứng rắn, hạ bàn vững vàng. Ưu điểm: bùng nổ mạnh mẽ, tốc độ nhanh. Nhược điểm: Không đủ độ chính xác."
Mọi người giật mình, trong lúc hỗn chiến vừa rồi, Phùng Kiều quả thực có nhiều lần đá lệch, ngoại trừ Lâm Tùy An, những người khác ai cũng bị đã vài cước, thật sự là mẹ nó đau quá trời.
Phùng Kiều ngồi thẳng người: "Lâm nương tử có đề nghị không?"
"Đá không chính xác là bởi vì sức chịu đựng không đủ, sức chịu đựng không đủ, độ phân giải giảm xuống nên mới nhiều sai sót, dẫn đến gánh nặng trong lòng tăng quá mức, sai sót lại càng nhiều, cứ tuần hoàn như thế nên càng thêm tiêu hao thể lực." Lâm Tùy An thu hồi bí tịch võ công của Nha Hàng môn: "Ngày thường khi luyện công, không nên chỉ luyện hạ bàn và sức bộc phát, còn phải tăng thời gian dài luyện sức chịu đựng."
Phùng Kiều mừng rỡ quá đỗi: "Đa tạ Lâm nương tử chỉ điểm!"
Ba chưởng môn còn lại vừa nghe, đều thấy hăng hái, tròng mắt trừng đến sáng ngời, mắt trông mong nhìn lại.
Hoa Nhất Đường: "Song đao Hạc tiên phái, ưu điểm, đao pháp sắc bén, khuyết điểm, biến thông không đủ."
Lâm Tùy An: "Lâm mỗ trước đây từng học một chút đao pháp Song long xuất hải của Khương Trần, có thể thông qua điều chỉnh tiết tấu của hai tay, hai tay trái phải sử dụng chiêu thức khác nhau, nếu Xa môn chủ có hứng thú, ngày khác có thể đến phân đàn Tịnh Môn, ta dạy ngươi."
Xa Tùng mừng rỡ: "Xa mỗ và đệ tử Hạc Tiên phái đa tạ Lâm nương tử!"
Hoa Nhất Đường: "Hoàng Cửu gia, quyền pháp và ám khí, quyền pháp bình thường, không hề có điểm sáng, ám khí chuẩn đầu quá kém."
Hoàng Điền: "..."
Lâm Tùy An gãi gãi trán: "Ám khí Lâm mỗ thật sự không am hiểu, không dám nói lung tung, chẳng qua Tịnh Môn Ích Đô tứ trưởng lão Bạch Sơn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú trên giang hồ, có lẽ sẽ đưa ra chút đề nghị, Hoàng môn chủ nếu không chê thì ngày khác có thể cùng Xa môn chủ đến Tịnh Môn."
Hoàng Điền liên tục gật đầu: "Cũng tốt cũng tốt!"
Hoa Nhất Đường: "Đăng Tiên giáo. Triền Ti kiếm, mượn lực đả lực, phát sau đến trước, ưu điểm, lấy nhu khắc cương, khuyết điểm, thực chiến sức sát thương không đủ."
Lâm Tùy An trầm mặc một lúc lâu: "Cái này tương đối khó, chỉ có thể luyện nội công."
Đừng nói Tây Môn Dương, tất cả mọi người không hiểu ra sao: "Nội công là gì?"
Lâm Tùy An Thầm nghĩ không ổn, thế giới này quả nhiên không có thiết lập nội công.
Suy nghĩ một lát, chỉ có thể đi theo một con đường khác, bật chế độ lừa đảo.
"Triền Ti Kiếm mượn lực đánh lực không tệ, nhưng nếu muốn tinh tiến hơn một tầng, chỉ có thế thực hành Thái Cực."
Tây Môn Dương mở to hai mắt: "Nguyện nghe rõ."
Lâm Tùy An hắng giọng: "Cái gọi là Thái Cực, điểm chú ý chính là trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, âm dương luân phiên, kéo dài không dứt, trong tay không chiêu, trong lòng có chiêu, lấy thủ làm công, đặt chính mình đứng ở thế bất bại, thì chính là thắng."
A Di Đà Phật, các vị Thái Cực tổ sư gia, ta nói nhảm thôi, ngàn vạn lần đừng đến tìm ta đòi nợ ạ.
Tây Môn Dương nghe như hiểu như không, tiếp nhận bí tịch của mình, ngẩn người nhìn chăm chằm tên khởi xướng.
Bí tịch võ công của ngũ đại phái đưa ra chưa đến hai chén trà lại thu về, thứ cùng nhận được, còn có chỉ điểm của chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An. Năm người ở giang hồ lăn lộn nhiều năm, tất nhiên biết phân lượng của mấy câu này, nói nó có giá trị ngàn vàng cũng không quá đáng.
Ô Thuần nhịn không được hỏi: "Lâm nương tử không giấu diếm chỉ điểm cho chúng ta như thế, chẳng lẽ đã không sợ... Công phu của chúng ta tinh tiến, uy hiếp đến ngươi và Tịnh Môn sao?"
Lâm Tùy An mỉm cười: "Không sao."
Năm người cực kỳ cảm động, thầm nghĩ chủ nhân Thiên Tịnh quả nhiên lòng dạ rộng lớn, có thể sánh vai với tông sư võ lâm đức cao vọng trọng, đối mặt với người như thế, lúc trước bọn họ đối chiến lại còn nổi lên tư tâm, muốn đục nước béo cò nhân cơ hội thắng cô một chiêu nửa thức để đổi lấy thanh danh của mình, quả thực hổ thẹn!
Vừa sợ vừa kính vừa thẹn, năm vị chưởng môn cuối cùng đã thực sự tâm phục khẩu phục Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An rất tự đắc, thầm nghĩ trở về chắc chắn phải dạy cho Cận Nhược một bài học tốt này, xem sư phụ nó "lấy đức phục người" như thế nào.
Ai ngờ Hoa Nhất Đường lại cười tủm tỉm bổ sung một câu: "Dù sao các ngươi có cố gắng thế nào thì cũng đều đánh không lại Lâm Tùy An."
(ủa ủa, anh sao thế, chị em đang lấy đức phục người mà)
Năm người: "..."
Lâm Tùy An: "..."
*
Tiểu kịch trường:
Ngũ đại chưởng môn: Khẩu khí của Hoa Tứ Lang quá khiến người ta chán ghét!
Lâm Tùy An: Thứ hàng này quá nhiên là kéo thù hận chuyên nghiệp!
Chui: Đã nói đúng còn nói to