NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 205: Không phải hắn
Đoàn Hồng Ngưng bây giờ mới hiểu được, ván cược này Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đã sắp đặt sẵn.
Vừa mới bắt đầu, Lâm Tùy An dùng sức chiến đấu đáng sợ chấn nhiếp năm vị chưởng môn, khiến cho bọn họ thấy kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, khi bọn họ mất đi lòng tin thì lại ném ra một mồi nhử, dùng phấn luận bàn võ nghệ đại chiến định thắng bại, thậm chí vì làm cho cái mồi nhử này ngon hơn một chút. Hoa Nhất Đường còn đồng thời sử dụng kế khích tướng và khiêu khích ly gián, đợi năm người này rời vào tròng thì toàn bộ trận chiến đã nằm trong tay Lâm Tùy An, cô muốn thắng thì có thể thắng, cô muốn thua thì có thể thua, cô muốn hòa thì sẽ hòa.
Nói tóm lại, trận chiến này, Lâm Tùy An phụ trách dùng vũ lực chèn ép, Hoa Nhất Đường phụ trách công kích tâm lý, phối hợp với vô cùng ăn ý, bố cục phức tạp như vậy thế nhưng hai người họ lại chẳng cần thương lượng trước. Điều duy nhất Hoa Nhất Đường nhận được chỉ có một câu nói của Lâm Tùy An trước khi lên đài:
[Ta sẽ không thua, ngươi phải giành chiến thắng.]
Lâm Tùy An thế nhưng lại dám giao hết phía sau cho Hoa Nhất Đường.
Ánh mắt Đoàn Hồng Ngưng không khỏi rơi trên người Hoa Nhất Đường, một khắc trước, hắn hỏi Đoàn Hồng Ngưng:
[Đoàn nương tử có phải nhìn nhầm Hoa mỗ thành người khác rồi hay không?]
Khi đó, ánh mắt của hắn thâm sâu khó lường, khí thế đáng sợ lạnh như băng.
Nhưng lúc này, thiếu niên mặc áo hoa đầy người vui vẻ phấn chấn vẫy quạt, khuôn mặt tươi cười như hoa mẫu đơn nở rộ vào mùa xuân, nồng nhiệt lại xinh đẹp.
Đoàn Hồng Ngưng có hơi nghi ngờ: Hai người bọn họ dường như không phải là tình nhân, thế nhưng lại có tín nhiệm và sự ăn ý còn hơn cả tình nhân, hoặc là nói, là một sự ràng buộc rất khó dùng ngôn ngữ nói rõ...
Hoa Nhất Đường cực kỳ đắc ý, xách áo choàng xông lên đài cao, đứng ở bên cạnh Lâm Tùy An, hất quạt ra, bày ra tạo hình cành hoa vẫy vẫy: "Năm vị chưởng môn, có phục không?"
Năm người Ô Thuần liếc nhau, đồng loạt ôm quyền: "Lâm nương tử võ nghệ cao minh, chúng ta bội phục!"
"Lâm Tùy An, chúng ta thắng rồi!" Hoa Nhất Đường vui vẻ nói.
Ai ngờ Lâm Tùy An căn bản không thèm nhìn hắn, mà chỉ nhìn thẳng tiểu lang quân mặt vàng đang lui ra trong đám người như có điều suy nghĩ.
Hoa Nhất Đường theo ánh mắt Lâm Tùy An nhìn qua, có hơi khó chịu: "Chẳng lẽ ngươi vẫn nhớ khuôn mặt xấu xí của Vân Trung Nguyệt hả?"
Lâm Tùy An cười nói: "Ta chỉ tò mò, Vân Trung Nguyệt đã đưa cái da mặt cơm ăn của hắn cho ai..."
Lời còn chưa dứt, người đã bay lên như chim, đệ tử ngũ đại môn phái vây xem dưới đài sợ hãi biến sắc, trong nháy mắt giống như chim thú tán loạn, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ nhân Thiên Tịnh này chém giết điên rồi, tính dùng mấy tên tép riu bọn họ đi tế đao sao, mọi người giải tán vừa khéo nhường đường cho Lâm Tùy An, Lâm Tùy An đặt chân đạp lên vai, lưng, đầu mấy người họ để nhảy đến trước mắt tiểu lang quân mặt vàng.
Tiểu lang quân mặt vàng mắt muốn nứt ra, bị một thân sát khí của Lâm Tùy An ép đến cứng cả người, hoàn toàn không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tùy An thò tay túm lấy làn da vểnh lên sau tai hắn.
Lâm Tùy An đã sờ được, quả nhiên là mặt nạ da người, trong lòng mừng rỡ...
*
Cận Nhược và Ngũ Đạt đầu đầy mồ hôi dựa vào gốc liễu màn thầu ngồi bệt xuống, mấy rễ cây xung quanh gốc đã gãy vài cái, tay hai người đều bị mài đến túa máu. Xung quanh cây liễu già có thêm một vòng mộ, trong mỗi cái mộ đều có một quan tài nhỏ hẹp, tổng cộng có hai mươi bảy quan tài.
Phương Khắc vòng quanh mộ ba vòng, tiện tay chọn một cái thoạt nhìn mới nhất: "Lại đây, mở quan tài."
Ngũ Đạt và Cận Nhược khổ không thể tả, lại chẳng thể làm trái lời Phương Khắc, chỉ có thể kiên trì tiếp tục làm việc.
Cái tên Vô Vi Tử thế mà lại khỏe, bị trói ở trên cây liễu già còn có thể nghỉ ngơi một chút, còn có tinh thần để nói lời lạnh lùng: "Vô Lượng Thiên Tôn, ba vị quả nhiên là to gan lớn mật, quấy nhiễu người chết ngủ lâu như thế, sẽ không sợ oan hồn quấn thân, không được chết yên sao?"
Cận Nhược chẳng thèm quay đầu ném ra một khối bùn lớn, đi đến chỗ đạo bào của Vô Vi Tử: "Con lải nhải ta dán miệng ngươi giờ."
Da mặt Vô Vi giật giật hai cái, im lặng.
Tất cả quan tài đều là quan tài bằng gỗ lim mỏng, loại gỗ coi như là hàng thượng phẩm, sau khi mở quan tài, bên trong không có trải thảm gì, chỉ có một cuộn chiếu cỏ rách, Phương Khắc đeo khẩu trang, găng tay nhảy xuống mộ, mở chiếu cỏ ra, chậc một tiếng.
Cận Nhược, Ngũ Đạt bịt mũi vụng trộm nhìn qua, thi thể trong chiếu cỏ sớm đã hóa thành xương khô, điều kỳ lạ là bên ngoài thi cốt thế mà lại chẳng có một bộ y phục đắp trên người, cũng không biết là đã thối rữa rồi, hay là thi thể vốn là chôn cất trần truồng như thế.
Ngũ Đạt lo lắng: "Chỉ còn xương cốt, phỏng chừng là sẽ không kiểm tra được gì cả."
Phương Khắc hừ một tiếng, đầu tiên trải vải trắng bên cạnh mộ phần, lấy kẹp cửa thước sắt bút mực và cách khám nghiệm tử thi từ trong rương gỗ lớn ra đặt chỉnh tề, sau đó bắt đầu khám nghiệm tử thi.
"Hài cốt có thể kiểm tra ra được nhiều hơn người đời tưởng tượng, có thể phán đoán giới tính của người chết, ví dụ như, xương hàm nam thì cao lại cong, nữ nhân thì thẳng hơn, xương tọa cắt ngang nữ rộng nam hẹp, nữ tử đã từng sinh con thì sẽ có dấu vết. Chiều dài của xương đùi và xương chày có thể tính được chiều cao của người quá cố; Mức độ tráng kiện của xương bàn tay có thể thấy người chết là thuận tay trái hay tay phải; Thường xuyên tham gia vào lao động thể chất nặng nề hay sống an nhàn, thì xương chắc hơn; Độ dày của vảy xương được tạo ra bởi xương bị gãy có thể suy đoán thời gian bị thương của nạn nhân khi còn sống, mức độ phân hủy xương có thể suy đoán được tuổi tác..."
Âm thanh Phương Khắc càng ngày càng thấp, tựa như phất lẩm bẩm: "Tuổi của trẻ nhỏ càng dễ tính toán hơn, nhất là răng nanh, trước mười hai tuổi răng sữa rụng, răng vĩnh viễn mọc ra..."
Ngũ Đạt thở dài: "Phương ngỗ tác không hổ là ngỗ tác của Đại Lý tự, quả nhiên tài nghệ cao siêu."
Cận Nhược cực kỳ cảm động: "Phương ngỗ tác ngày thường khám nghiệm tử thi không bao giờ nói gì, hôm nay còn nói chuyện phiếm với chúng ta, hẳn là muốn cho chúng ta đỡ sợ!"
Phương Khắc khám nghiệm xong bộ hài cốt đầu tiên, viết cách khám nghiệm, rồi trèo ra khỏi mộ phần, khuôn mặt tái nhợt nhìn không ra vui buồn: "Tục ngữ nói, họa hổ họa bì nan họa cốt, một người cho dù túi da có thể ngàn biến vạn hóa thì xương cốt chung quy cũng không lừa được người."
Ngũ Đạt theo ánh mắt đen nhánh của Phương Khắc, phát hiện lúc nói những lời này hắn vẫn nhìn chằm chằm Vô Vi Tử đang bị trói, không khỏi giật mình, túm lấy Cận Nhược: "Phương ngỗ tác chẳng lẽ là nhìn lão đạo sĩ này không vừa mắt, tính mổ hắn ta xem sao?"
Cận Nhược cười hờ hờ hai tiếng, không nói gì.
Công tác thể lực nặng nề lại bắt đầu, Cận Nhược và Ngũ Đạt hai con người khốn khổ phụ trách mở quan tài, Phương Khắc phụ trách khám nghiệm tử thi, từng cái mộ liên tiếp bị đào lên, từng quan tài liên tục bị mở ta, lúc đầu Cận Nhược và Ngũ Đạt còn có chút sợ hãi, dần dần, thể lực nguy cấp, tinh thần tê dại, chẳng màng đến sợ hãi nữa, tiến hóa thành hai công cụ mở quan tài luôn.
Đợi hai mươi bảy thi thể được khám nghiệm xong, Cận Nhược và Ngũ Đạt trực tiếp nằm dài trên mộ, lúc này hai người họ với đám thi thể trong quan tài chỉ khác nhau là có hơi thở mà thôi.
Phương Khắc ngồi trên mộ chậm rãi sửa sang lại bộ cách khám nghiệm tử thi, đứng lên: "Hai mươi bảy thi thể, đều là hài cốt, căn cứ vào nhiệt độ và độ ẩm đất nơi này để phán đoán, thời gian tử vong hơn nửa năm, kích thước, độ dày của hài cốt đều vô cùng mỏng, chứng tỏ tất cả người chết khi còn sống đều bị suy dinh dưỡng, trong đó, có mười ba hài cốt từng bị gãy xương, căn cứ vào xương đùi và chiều dài xương chày mà phán đoán, tất cả người chết cao không quá một mét sáu, răng sữa trong miệng chưa rụng." Dừng một chút lại nói: "Hai mươi bảy người, đều là trẻ nhỏ dưới mười hai tuổi, trong đó có hai mươi nữ đồng và bay nam đồng."
Ngũ Đạt cực kỳ sốc: "Trẻ nhỏ? Sao nhiều thế?!"
Phương Khắc mặt không chút thay đổi: "Có thể còn có càng nhiều thi thể trẻ con hơn, chỉ là chúng ta còn chưa phát hiện thôi."
Ngũ Đạt: "Sao có thể?! Nếu có nhiều đứa trẻ chết oan uổng như vậy, vì sao quan phủ chưa bao giờ nhận được báo án?"
Phương Khắc trầm mặc, sắc mặt Cận Nhược xanh mét: "Ngũ Bộ Đầu từng nghe nói đến Bạch Sinh không?"
Ngũ Đạt dường như đột nhiên không thể nói thành lời.
Hắn sinh ra ở Ích Đô lớn lên ở Ích Đô, từ nhỏ đã đi theo vị phụ thân làm bộ khoái, tất nhiên là biết "bạch sinh".
Đó là niềm vui và đồ chơi được các quý tộc thế gia ưa chuộng nhất, chỉ chọn những nữ đồng hoặc nam đồng dưới mười hai tuổi, sau khi tàn nhẫn ngược đãi, thì vứt bỏ ở chốn hoang dã, giống như súc vật, nên gọi là "Bạch Sinh".
Gió lại lớn lên, thi khí từ bãi tha ma bốc lên, cành cây liễu xào xào điên cuồng, Phương Khắc đứng ở giữa đám mộ phần, cách kiểm tra thi thể trong tay không ngừng lật lên, bộ áo đỏ như máu vần vũ, bi thương tràn ngập khắp không khí.
Cận Nhược thở dài: "Thứ ngươi muốn cho chúng ta xem chính là cái này sao?"
Ngũ Đạt ngạc nhiên: Cận thiếu môn chủ đang nói chuyện với ai thế?
Phía sau vang lên giọng nói: "Nói thật, ta cũng không nghĩ tới..."
Nửa câu đầu là giọng nói già nua, nửa câu sau giọng nói chợt trở nên sáng ngời, tựa như một giọt sương dưới ánh trăng.
Ánh đao của Nhược Tịnh giống như một luồng sáng bạc luyện bay ra ngoài, Cận Nhược đánh về phía Vô Vi Tử, thân thể Vô Vi Tử co rụt lại, dễ dàng thoát thân khỏi dây thừng, đạo bào tỏa ra bốn tầng ảo ảnh, Cận Nhược bổ đao vào khoảng không, trong nháy mắt tiếp theo, Vô Vi Tử tựa như một làn khói xanh bay đến ngọn cây liễu màn thầu, đón gió đêm bay đi.
Cận Nhược thu đao về vỏ, hậm hực: "Hôm nay ta tha cho ngươi."
Cằm Ngũ Đạt muốn rớt xuống đất, chỉ vào bầu trời đêm: "Vân, Vân Vân Vân Vân Trung Nguyệt?!"
*
Lâm Tùy An "rầm" một tiếng kéo mặt nạ da người của tiểu lang quân mặt vàng ra, dưới mặt nạ không phải gương mặt như cô tưởng tượng... khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt mảnh khảnh, hai gò má còn tô son đỏ, là Mãn Khải.
Bị lừa rồi!
Lâm Tùy An lúc này quay đầu lóe mắt quan sát, đám người của năm đại môn loạn lên, đột nhiên, có ba người nhảy ra khỏi đám người, rồi chạy như điên về phía cửa, phản xạ có điều kiện của Lâm Tùy An là muốn đuổi theo, nhưng khi phản ứng lại, quay đầu nhìn, Mãn Khải đã trà trộn vào đám người, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Cơ hội thoáng qua, Lâm Tùy An cực kỳ tiếc nuối, chỉ có thể nhảy trở về đài cao, đệ tử ngũ đại môn phái bị dọa muốn chết, đồng loạt chen chúc ở các góc, nghĩ nếu Lâm Tùy An lại chém tới thì muốn chạy trốn cũng có thể nhanh hơn một chút.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt tiến lên: "Ai?"
Lâm Tùy An: "Là đứa sai vặt tên Mãn Khải ở Hách Lục gia."
Hoa Nhất Đường "à" dài một tiếng, xoay người nhìn về phía đám người Ô Thuần.
Ô Thuần gãi gãi đầu, ho khan hai tiếng, ý bảo đệ tử môn hạ đưa lên một cái rương gỗ, trong rương gỗ chứa "Thập Tịnh Tập" lúc trước đưa cho Lâm Tùy An xem, một bản đồ phân chia thế lực Ngũ Lăng Minh, còn có một xấp khế ước.
"Người giang hồ nhất ngôn cửu đỉnh, chịu đánh chịu thua, nếu đã thua Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang, những thứ này đều thuộc về các ngươi."
Hoa Nhất Đường nhận lấy rương gỗ cũng không vội vàng kiểm tra, nghiêng đầu đánh giá Ô Thuần một phen, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Dám hỏi Ô môn chủ, Thập Tịnh Tập này là ai cho ngươi?"
Ô Thuần thở dài: "Là người trẻ tuổi tên là Thất gia."
(thằng cha này thông minh ghê, cảm thấy ổng đang lái hết mọi người luôn, tính toán từng bước thế này thì ghê thật"
Tiểu kịch trường:
Lăng Chi Nhan: Còn chưa tới phiên Lăng mỗ xuất hiện sao?