Mà Diệp Du Nhiên biết được, mối quan hệ giữa bọn họ còn phải lật lại chuyện Từ Du Nhiên vu khống Diệp Du Nhiên từng phá thai bốn năm về trước.
Giấy cam kết phá thai mà cô ta đưa ra là thật, và cả bức ảnh Diệp Du Nhiên đến khoa phụ sản cũng là thật.
Năm đó cô thật sự có đến khoa phụ sản, bởi vì kinh nguyệt của cô không đều, cho nên mới đi khám, không ngờ bị người ta chụp lại được, và lợi dụng.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, vì khi đó Diệp Yến Nhi trăm phương ngàn kế muốn đối phó cô.
Khi đó Từ Du Nhiên vừa chuyển vào lớp không lâu, ngồi trong một góc lại không thích nói chuyện, tuyệt đối không muốn người khác chú ý đến.
Chính bởi vì chuyện đó được truyền ra từ một người luôn ít nói như Từ Du Nhiên, lại thêm ảnh chụp và giấy cam kết phá thai nên mọi người đều rất tin.
Thêm nữa, Diệp Du Nhiên lúc đó còn là hoa khôi học đường, bị nhiều cô gái khác ghen ghét đố kỵ.
Dư luận có thể nhấn chìm sự thật.
Rõ ràng là một chuyện chưa được chứng thực, nhưng càng đồn thì lại càng thành thật.
Sau đó tất cả mọi người đều tin, cô đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Cuối cùng, Diệp Thành càng ngày càng ghét cô, cho cô một tấm thẻ ngân hang rồi đẩy cô ra nước ngoài, không quan tâm đến cô nữa.
Bốn năm sau, cô không cam lòng trở về.
Diệp Du Nhiên day day huyệt Thái Dương, nhớ lại vẻ mặt của Từ Du Nhiên lúc gặp ở suối nước nóng.
Khi đó cô không nhận ra cô ta.
Không biết vì sao, lúc tưởng Diệp Du Nhiên nhận ra mình, Từ Du Nhiên rất vui mừng.
Diệp Du Nhiên không hiểu lắm.
Đúng lúc này An Hạ đi đến. Tải app truyệnhola đọc nhiều hơn nhé!
An Hạ vừa vào đã hỏi cô: “Cậu lại đến cục cảnh sát à, không sao chứ?”
Diệp Du Nhiên lắc đầu: “Tớ không sao.”
Cô im lặng một lát, hỏi An Hạ: “Đúng rồi, cậu hiểu Từ Du Nhiên bao nhiêu?”
“Cô ta à.” An Hạ nghe Diệp Du Nhiên hỏi vậy, lập tức nhớ lại.
Sau khi nhớ lại ký ức ngắn ngủi, cô ấy lắc đầu nói: “Tớ cũng không rõ lắm chuyện của cô ta, chỉ biết lúc ấy cô ta không thi đại học nên bỏ học.”
Diệp Du Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Vì sao? Tớ nhớ lúc đó thành tích của cô ta không tệ lắm, luôn đứng top đầu khóa mình mà.”
Thành tích của Từ Du Nhiên tốt thế, sao lại không thi đại học chứ?
“Không ai biết cả, lúc ấy trong lớp không có ai chơi thân với cô ta cả.” An Hạ nói tới đây, nở nụ cười: “Nhưng lúc cô ta vu oan cho cậu, thì lại có nhiều người tin cô ta.”
An Hạ nói xong thì cười khẩy một tiếng: “Tớ thấy là do những người đó ghen tỵ với cậu.”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn An Hạ, cô phát hiện An Hạ vẫn không thay đổi từ khi họ quen nhau.
Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Diệp Yến Nhi lại hận cô như vậy.
Từ nhỏ Diệp Yến Nhi được nhận sự chú ý hơn cô, cũng tài giỏi hơn cô.
Nhưng Diệp Yến Nhi lại đối phó cô khắp nơi, ngay cả lúc cô muốn tìm cơ hội nói lời tạm biệt với An Hạ cũng bị Diệp Yến Nhi ngăn cản.
Cô còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu căng của Diệp Yến Nhi lúc ấy: “Sớm cút ra nước ngoài đi, tốt nhất cả đời đừng trở về, mày chỉ có tên trong dòng họ mà thôi, chứ đừng mơ tưởng lấy được tài sản gì từ nhà họ Diệp, mày muốn liên lạc với người bạn kia đúng không? Tao thật sự rất tò mò, người như mày mà cũng có bạn bè à, tốt nhất là đừng liên lạc với người đó, nếu không thì tao không chắc sẽ làm gì đâu…”