"Cô Diệp, thực ra chúng ta vẫn có thể nói chuyện thêm chút nữa."
Bàn tay của người đàn ông trung niên đặt lên vai Diệp Vi Vi, ngón tay mập mạp, ngắn ngủi chạm vào cổ cô, ông ta thô bạo chạm vào, lông tơ trên cổ Diệp Vi Vi liền dựng lên, không nhịn được nữa, không cần phải chịu đựng nữa:
"Tôi và ông không có gì để nói!"
Diệp Vi Vi đột nhiên xoay người lại, dùng giày cao gót dẫm mạnh lên mũi chân của người đàn ông trung niên, giày cao gót nhòn nhọn mảnh cao tám cm dẫm mạnh lên thì sẽ có cảm giác như thế nào?
"Á"
Một tiếng hét, mọi người nghiêng đầu nhìn người đàn ông trung niên ôm chân ngồi dưới đất và mắng người:
"Con khốn này, sớm muộn gì tao cũng sẽ bắt mày cầu xin tao, muốn trở thành minh tinh sao? Mày thích hợp làm nữ chính của một bộ phim khiêu dâm! Cho mặt mũi mà không cần này!"
Diệp Vi Vi giơ một chân, đá thân dưới của người đàn ông đang la hét, sau đó là tiếng hét thảm thiết tan vỡ, trước khi bảo vệ tới, cô lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi cửa lớn công ty!
Diệp Vi Vi không để ý rằng ở phía sau đám bảo vệ đang đuổi theo mình lần lượt bị thứ gì đó vấp phải, họ xếp thành một đống ở lối vào công ty giải trí như một nhóm La Hán.
"Sao anh kéo tôi?"
"Ai đánh tôi!"
"Chết tiệt, thật tà môn!"
Phong Sở Mạc ôm Miêu Linh trong lòng, đối mặt với người đàn ông trung niên đang được người nâng dậy mà vẫn đang chửi bới Diệp Vi Vi là sớm muộn gì ông ta cũng sẽ làm cô như thế nào, nơi hạ thân có một đạo âm khí đánh tới, nó sẽ không lấy mạng, nhưng người đàn ông đáng chết đó không thể lên với phụ nữ được nữa.
Phong Sở Mạc đi theo Diệp Vi Vi, nhìn cô liên tục vấp phải chướng ngại vật, nhưng chưa từng dừng bước, dưới đáy lòng anh đau âm ỉ.
Anh nghĩ, giúp cô.
Đôi mắt của Phong Sở Mạc rơi vào danh sách sơ tuyển mà ban giám khảo đưa ra cho các nhân viên công tác, đó là một bộ phim truyền hình tiên hiệp đang tuyển diễn viên, Diệp Vi Vi muốn đóng vai nha hoàn bên cạnh một yêu tinh quan trọng, đầu ngón tay anh vừa động, tên Diệp Vi Vi đã ghi vào cuối danh sách.
Đêm đã tối, Diệp Vi Vi mệt mỏi mở cửa, ngáp dài, vừa xoa xoa bả vai, vừa thả mình xuống ghế sofa ở một bên phòng, miếng bọt biển mềm mại liền quấn lấy cô, làm toàn thân thả lỏng.
Hai ngày qua, nhờ bán ngọc thạch có thêm một ít tiền nên không có vội tìm việc làm, lại bắt đầu thử vận may ở một số phim điện ảnh và truyền hình, lòng bàn chân cô đã bị phồng rộp, nhưng không có tiến triển gì trong công việc, Diệp Vi Vi lớn lên cũng xinh gái, cũng có kỹ năng diễn xuất, gần đây có một số bộ phim mới tuyển diễn viên, Diệp Vi Vi tự hỏi diễn xuất của mình cũng rất đáng xem, lúc ấy, những ban giám khảo đó cũng gật đầu đồng ý, nhưng cuối cùng kết quả cô nhận được là để cô về nhà chờ tin, sau đó là không có tin tức gì.
Diệp Vi Vi biết giới giải trí có rất nhiều người đẹp, diễn xuất tốt cũng không ít, họ có nhiều tác phẩm hơn cô, nổi tiếng hơn, so xuất thân, giao thiệp càng hơn cô, khoảng thời gian trước, Diệp Vi Vi đã có thể đóng một vai có tên có họ trong đoàn làm phim, là do mặt mũi của Phong Sở Ca, nhưng, Diệp Vi Vi không có ý định lại nhận bất kỳ ân tình nào từ anh ta.
Trước đó, đoàn làm phim quay cảnh của người khác ở nơi khác, tạm thời Diệp Vi Vi không có việc, nên cô nghĩ, tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này để tìm việc.
Thật không may, kết quả vẫn giống như trước đây, điều này khiến cô nản lòng, dù trước đây những vai cô ứng tuyển luôn chỉ là những vai phụ nhỏ nhoi.
"Cô Diệp, thật ra dung mạo và dáng người của cô không tệ, khí chất cũng hiếm có, trong sáng và thuần khiết, nếu cô thật sự hứng thú, thì bộ phim khiêu dâm của công ty chúng tôi có thể để cô đóng."
Nghĩ đến tên khốn kiếp đã mời cô trở thành nữ chính AV, liền cảm thấy đôi giày cao gót trên chân mình lại sắp chuyển động.
"A! Thật phiền chết!"
Cô hét lớn một tiếng, vung chân đá văng đôi giày cao gót ra ngoài, đôi giày cao gót đập vào nơi nào đó phát ra tiếng lạch cạch, Diệp Vi Vi quay người lại, vùi đầu vào lớp bọt biển mềm mại của ghế sô pha, đôi mắt hơi chua chát, một người một ngày, thật sự, cảm thấy thật khó chịu.
Ngón tay lướt qua trên màn hình di động, nhưng cô không ấn vào, bên Tô Diêu rất bận không thể làm phiền cậu ấy.
Một chuỗi những cái tên, ngoại trừ Tô Diêu ra, Diệp Vi Vi không có quen ai, cũng không có ai có thể nói chuyện.
"Tiểu Hắc"
Một tiếng nói nghèn nghẹn phát ra từ môi và răng của cô gái, cô nhớ Tiểu Hắc rồi, rõ ràng những ngày sống cùng Tiểu Hắc, cuộc sống của cô khó khăn hơn, ăn uống cũng thành một vấn đề, công việc thường xuyên gặp trở ngại, nhưng mà, cô rất nhanh xốc lại tinh thần, mà hiện tại, trong lòng Diệp Vi Vi luôn cảm giác chán chường, rất khó chịu rất khó chịu.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân của Diệp Vi Vi.
Diệp Vi Vi lúc đầu hơi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, đến khi phản ứng, định phản kháng thì lại nghe được tiếng nói quen thuộc:
"Đừng động, là anh."
Phong Sở Mạc.
Giờ này phút này, đối mặt với con quỷ mà mình sợ hãi và tránh né, Diệp Vi Vi nghe giọng nói từ tính quen thuộc có hơi lạnh lùng, mới chậm rãi buông bỏ cảnh giác, có lẽ, trong tiềm thức, cô đã biết, anh ta sẽ không làm tổn thương mình.
Editor: Alissa (1/9)