Có lẽ là bởi vì quá cô đơn, vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một người tương đối quen thuộc tồn tại, làm lòng Diệp Vi Vi được xoa dịu.
Người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, cúi mặt xuống, mái tóc dài che khuất phần lớn đôi mắt, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy bàn tay, trên đôi chân trần của mình, chậm rãi, nhẹ nhàng, mát xa.
Thủ pháp của người đàn ông này rất mới lạ, lúc nhẹ lúc nặng, nhưng nhìn bàn tay to lớn màu trắng ngọc đang di chuyển trên mắt cá chân của mình, Diệp Vi Vi dần dần cảm thấy mắt cá chân thực sự không còn đau nhức nữa.
Bàn tay của Phong Sở Mạc từ từ dừng lại, lòng bàn tay chạm vào đôi chân trần của cô, làm trái tim cô run lên:
"Anh đang làm gì vậy!"
Cô tỉnh táo lại, vô thức cảm thấy vừa rồi mình thật ngu ngốc, sao có thể để mặc người đàn ông này tùy tiện làm như vậy:
"Tôi không muốn lại xảy ra chuyện gì với anh nữa, chúng ta cầu về cầu, lộ về lộ, chúng ta.."
Cô ngưng lời, bởi vì sau khi bàn tay của người đàn ông dời đi, trên chân xuất hiện miếng ngọc thạch quen thuộc, một sợi dây màu đỏ, kết lại tinh xảo, vây lấy ngọc thạch.
"Thích không?"
Phong Sở Mạc hơi khẩn trương, cái nút thắt ngọc thạch, là thứ mà anh ta đã đặc biệt đi học trong vài ngày qua, đó là kiểu đồng tâm kết (nút thắt đồng tâm)
Anh ta không biết liệu Diệp Vi Vi có đủ hiểu hay không, cũng không biết cố có sẵn sàng tiếp nhận không.
"Phong Sở Mạc."
Diệp Vi Vi đột nhiên gọi tên người đàn ông, cô tất nhiên biết đồng tâm kết, bởi vì nhận được, cho nên, tim, hơi đau.
"Mạc."
Phong Sở Mạc không ngẩng đầu, cứ thế đáp: "Em có thể gọi tôi là Mạc."
Tựa như khi còn ở phủ lớn họ Phong, lúc cuồng nhiệt nhất, anh vẽ từ "Mạc" vào lòng bàn tay và nói bên tai cô, từng nét một, Diệp Vi Vi khẽ nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không thể quên được.
Diệp Vi Vi hé mắt, nàng buộc ánh mắt rời đi khỏi thân hình cúi đầu của người đàn ông, dời khỏi ngọc thạch cùng đồng tâm kết trên mắt cá chân mình:
"Anh không cần phải vì tôi mà làm việc này, với lại, tôi đã bán khối ngọc thạch này rồi, tôi không biết anh làm thế nào lấy lại, nhưng mà, xin anh lấy từ đâu ra, thì trả về nơi đó!"
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh đáng sợ, trong không khí có thứ gì đó nguy hiểm đình trệ bất động.
Diệp Vi Vi chỉ cảm thấy cổ chân trần đau nhức, trước đây năm ngón tay của người đàn ông luôn có cảm giác lạnh buốt, không biết có phải là ảo giác hay không, vào giờ phút này, nơi đó lại nóng rực, nóng đến gây đau.
Diệp Vi Vi không khỏi muốn co dò lại, nhưng không thể động đậy, mỗi lần, nếu Phong Sở Mạc thực sự hạ quyết tâm, cô chưa từng tránh được.
"Anh buông ra!"
"Phong Sở Mạc, anh không thấy dây dưa như vậy là quá đáng sao?"
Diệp Vi Vi nuốt ngụm nước miếng, giọng khàn khàn, nói thế.
"Tôi không thể sao?"
Giọng Phong Sở Mạc trầm trầm, dưới ánh đèn ảm đạm, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, như thể bị một con dao sắc bén bổ ra, một nửa chìm nổi trong ánh sáng, nửa còn lại đang trầm luân trong vực sâu, Diệp Vi Vi cảm thấy tim mình đập nhanh, há miệng thở dốc, trong nhất thời, cô không nói được thêm nửa câu nửa chữ nào nữa.
Phong Sở Mạc nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, từ từ nhếch môi, cười, anh lại mở một bàn tay khác ra.
"Meo!" Một tiếng mèo kêu thê lương mà quen thuộc.
Diệp Vi Vi chợt duỗi tay ra:
"Tiểu Hắc!". Truyện Tiên Hiệp
Con mèo đen nhắm mắt giãy giụa trong lòng bàn tay người đàn ông, đây không phải là Tiểu Hắc sao!
Diệp Vi Vi còn nhớ rõ, tuy rằng Tiểu Hắc có bộ lông thuần đen, nhưng bốn cái chân lại trắng, trên cổ có một vòng lông tơ mỏng màu trắng giống như một chiếc vòng cổ, tai của Tiểu Hắc rất nhọn, có một chút màu vàng ở chóp.
Đây là Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi quen từng đặc điểm đặc thù trên cơ thể Tiểu Hắc, người khác nhìn chó mèo gần giống nhau, nhưng Diệp Vi Vi lại nhận ra Tiểu Hắc có một không hai!
Tuy nhiên, cho dù Diệp Vi Vi có hét lên thế nào, con mèo đen chỉ nhắm mắt lại, vùng vẫy trong tay anh ta, tiếng kêu của nó càng ngày càng càng yếu.
Diệp Vi Vi cảm giác lòng đau như bị dao cứa, Tiểu Hắc dường như, đang vô cùng thống khổ.
"Anh đã làm gì Tiểu Hắc, anh thả Tiểu Hắc đi, Phong Sở Mặc, anh buông nó ra!"
Phong Sở Mạc nắm lấy cái tay của cô đang duỗi tới:
"Em có vẻ rất quan tâm đến con mèo này."
Phong Sở Mạc mỉm cười, ánh mắt lại rất lạnh, loại lạnh lùng có chút tàn nhẫn, lúc này anh đang diễn trò, nhưng, tại sao trong lòng anh lại có cảm xúc thật, một con mèo đen, chỉ làm bạn mấy ngày cùng cô, thậm chí, lúc đó, mèo đen còn đối xử bá đạo với Diệp Vi Vi như vậy, nhưng tại sao, Diệp Vi Vi chỉ nhớ đến Tiểu Hắc, còn nhắm mắt làm ngơ trước chính mình, người luôn một lòng yêu cô, có thể nói ruồng bỏ, liền ruồng bỏ mình!
Editor: Alissa (1/9)