-Bà xem thử.
Kim Chi đưa điện thoại cho bà nội, chỉ thấy bà nhăn mặt:
-Chiếu lên ti vi cho bà, con nghĩ sao mà bà có thể nhìn thấy với cái màn hình điện thoại nhỏ xíu này.
Kim Chi đẩy tay lên gọng kính, đưa điện thoại cho người tài xế. Anh ta vội đi nhanh đến gần nhận lấy rồi hí hoáy kết nối với chiếc ti vi trong thư phòng. Trong lúc chờ đợi, bà nội ngáp dài, hỏi Kim Chi:
Chuyện này hẳn nghiêm trọng lắm nên con mới gọi bà dậy giờ này.Cháu vừa xem xong, nếu là chuyện nhỏ thì cháu đầu muốn làm phiền giấc ngủ của bà.Bà nội gật gù, gần 4 giờ sáng, bà cũng đang chờ xem là chuyện kinh thiên động địa nào đã khiến Kim Chi gọi mình vào giờ này. Ti vi lúc này đã kết nối xong, đoạn video từ camera hành trình trên xe được chiếu thẳng lên ti vi.
Người tài xế đi ra ngoài khóa cửa phòng lại. Kim Chi và bà xem hết đoạn video, tua lại xem thêm hai lần. Không thấy bà nói gì, Kim Chi định mở lại lần nữa thì bị bà lấy tay ngăn lại.
-Không cần, đủ rồi.
Kim Chi nhỏ giọng hỏi:
-Bà thấy sao.
Bà nội gỡ chiếc kính lão xuống, cầm trên tay, lấy vạt áo lau lau vào gọng kính. Mỗi khi cần suy nghĩ việc gì quan trọng, bà lại làm ra thói quen này nên Kim Chi cũng không lạ gì. Cô cứ ngồi đó uống trà im lặng đợi bà nội lên tiếng. Đến chừng cạn hết tách trà, cuối cùng bà nội cũng từ tốn cất giọng:
-Theo thông tin mà Đặng Gia chúng ta thu thập được, đối thủ của Ngọc Phương chắc chẵn đã sử dụng năng lực của Nhị Quỷ Tảo Trửu Tinh và Tứ Quỷ Truy Hồn Tiễn..
-Hạ Tiêu Dao và Dương Thanh Quý. - Kim Chi đáp.
Bà nội gật đẩu:
Họ đã bị chém đầu hơn mấy trăm năm trước, thật lạ lùng. Gia tộc chúng ta tuy đã thu thập được thông tin năng lực của chín con quỷ đó, nhưng chỉ riêng Đệ Nhất Quỷ thì không nhiều nhặn gì....Thông tin duy nhất chúng ta có được của Đệ Nhất Quỷ là chính tay ả.. à .. cô ta đã sát hại ông tổ của Đặng Gia. -Kim Chi đẩy gọng kính lên mắt.
Bà nội nheo mắt nhìn Kim Chi:
-Từ "ả" chuyển sang "cô ta"...
Kim Chi hơi nhíu mày:
-Theo thông tin từ anh Thành, thì Ngọc Phương đã nói với Phục Thăng rằng hai người đó là người nhà của cô ta.
Kim Chi vừa chậm rãi châm thêm một tách trà vừa nói tiếp:
Dựa theo chuyện đó cộng với năng lực vượt trội của cô ta so với đối thủ, kết hợp thêm chuyện Ngọc Phương có lai lịch bất minh...Và sử dụng những từ cổ mà từ lâu đã không còn ai nói...- Bà nội ngừng lau kính, tiếp lời Kim Chi.Kim Chi thản nhiên thả giọng:
-Con bé đó chính là Âm Binh Đệ Nhất Quỷ Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương.
Bà nội thở dài:
-Mình có khẳng định vội vã quá không Chi.
Kim Chi mỉm cười:
-Theo con thì kết luận như vậy cũng chính xác như chuyện Ngọc Phương không hề có ý xấu với Phục Thăng, thậm chí còn ra sức bảo vệ thẳng bé.
Mắt bà nội sáng rỡ, bà vốn đang rất yêu thích cô cháu dâu tương lai này. Đang lo sợ tình hình xấu đi thì được nghe lời này của Kim Chi khiến bà nhẹ nhõm cả người. Năng lực đánh giá người khác của Kim Chi vốn chính xác tuyệt đối, không hề sai lệch. Bà vui mừng lẩm bẩm:
-Lẽ nào là duyên tiền định, không biết con bé đến đây bằng cách nào nhỉ? Nhưng nếu nó bảo vệ thằng bé thì ... - bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp - Ta nghĩ có thể chấp nhận nó.
Kim Chi nhăn mặt nhìn bà nội:
-Duyên tiền định, bà nội nói hay lắm, con nghĩ cũng là do bà đặt tên cho thằng nhóc kia giống tên ông tổ nên mới xảy ra chuyện Diêm Vương Thủ theo tới đầy đó.
Bà nội xì một tiếng rõ to nói lớn:
Con bé đó có phải ma quỷ gì đâu mà "theo tới đây", chúng ta nhất định phải gặp nó nói chuyện rõ ràng mới được.Con đồng ý, đợi trời sáng chúng ta sẽ đến nhà thằng nhóc con khó chịu kia. - Kim Chi gật đầu.Bà nội uống vội tách trà đã nguội, thở dài một hơi:
-Diêm Vương Thủ đòi mạng, đến thần cũng phải trả...
Kim Chi đứng dậy, lấy tay đỡ bà nội đứng dậy:
-Bà ngủ một chút đi, trời sáng con sẽ gọi bà.