-Đại Tỷ thương thế ra sao rồi?
Tiếng của Dương Thanh Quý vang lên bên tai, Hạ Tiêu Dao không lấy làm an ủi mà càng bực bội hơn, ả gắn giọng:
-Ta bị đánh gãy cả hai tay, xương gò má và mũi vỡ nát, ngươi còn hơi sức thở ra câu hỏi thăm vô thưởng vô phạt đó sao.
Gương mặt của Tứ Quỷ xanh lè vì bị mắng. Hạ Tiêu Dao cố lết đến một gốc cây ven đường tựa người ngồi dậy, nhìn thấy Dương Thanh Quý dù đã đứt một chân,cụt cả hai bàn tay vẫn cố lết đến chỗ mình thì cũng có chút mủi lòng, cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi hắn:
-Chân tay bị đứt la của ngươi đâu?
Dương Thanh Quý giật mình khi nghe ả hỏi, gã vội nhảy lò cò đến một gốc cây khác chỉ bàn cánh tay cụt về hướng đằng xa:
-Vẫn còn nằm trên đường, đệ lo lắng cho Đại Tỷ nên quên bằng cái chân đó.
Hạ Tiêu Dao thở dài, hạ giọng:
-Tứ Đệ mau đi lấy lại, để chó tha mèo về thì không còn cơ hội để phục hồi nữa đâu.
Dương Thanh Quý giọng như muốn khóc đáp lại:
-Nhị Tỷ cắt trúng toàn ngay khớp, chỉ e y học của thời nay dù có muốn cũng không thể phục hồi lại cho đệ như trước...
Hạ Tiêu Dao cất tiếng cười nhạt, cất tiếng nói hơi yếu ớt vì còn phải tránh cho máu từ mũi chảy xuống khí quản:
-Ngươi yên tâm, con quỷ cái kia trước khi rời đi đã nói với ta Ngũ Muội sắp đến nơi rồi.
Đệ Tứ Quỷ nghe được câu này mừng như chết đi sống lại, gã liền lên tiếng:
Vậy thì tốt quá, để đệ đi lượm lại ngay...Không cần huynh phải đi đâu, ta đã đem chúng đến đây rồi.Tiếng nói cất lên làm cả hai giật mình, từ trong bóng tối Đệ Ngũ Quỷ - Sát Nhân Y Trình Lưu Ly bước ra, trên tay còn cầm chân cà tay của Dương Thanh Quý, máu vẫn còn nhỏ thành giọt tong tong xuống mặt đất. Hạ Tiêu Dao cố sức rặn ra một nụ cười trên khuôn mặt bê bết máu:
Ngũ muội, muội đã đến, xem ra trình ẩn thân của muội vẫn cao siêu như trước, hai chúng ta quả thật không ai phát hiện ra ngươi.Muội không thể chiến đấu, chỉ có thể dựa vào ẩn thân để giữ mạng, Nhị Tỷ đừng khen quá lời. - Lưu Ly cười nhạt đáp.
Nói xong, Lưu Ly đi đến gần Hạ Tiêu Dao, cô ngồi xuống cẩn thận quan sát các vết thương trên mặt của Nhị Quỷ Tiêu Dao hạ thấp giọng, nói khẽ:
-Ngũ muội ra giá đi...
Ngay cả Dương Thanh Quý đứng gần đó cũng gần như nín thở. Những đòi hỏi oái ăm của Lưu Ly gã vẫn nhớ như in trong đầu. Có khi cô ta đòi nạn nhân phải tự tay làm vết thương của mình nặng hơn, hoặc đối với trường hợp đứt một chân như Tứ Quỷ, có thể ả sẽ bắt gã tự tay chặt đứt luôn chân còn lại thì mới ra tay chữa trị. Chỉ riêng với
Ngọc Phương, lúc nào Trình Lưu Ly cũng chỉ đòi hỏi một thanh kẹo mạch nha là đủ.
Gương mặt của Lưu Ly như có nét cười:
Đại Tỷ gọi muội đến đây, nên hai người không cần phải lo lắng chuyện đó.Ta mới là Đại Tỷ của ngươi. - Hạ Tiêu Dao quắc mắt nhìn Lưu Ly, giọng của ả tuy có chút tức giận, nhưng tuyệt nhiên không dám to tiếng với cô.Lưu Ly thả nhẹ một nụ cười mỉm, thong thả đáp:
-Đến lúc này mà Nhị Tỷ còn nói tới chuyện phân cao thấp đó thì cứ thong thả mà đợi bác sĩ ở thời đại này chữa trị cho...
Ngũ Quỷ đưa bàn tay sờ nhẹ lên gò má đã vỡ nát, sưng vù của Hạ Tiêu Dao rồi nói tiếp:
-... Chấn thương này và hai cánh tay gãy xem ra cũng phải mất đến hơn bốn tháng để hồi phục.
Hạ Tiêu Dao im lặng, đôi mắt cụp xuống. Không gian phút chốc tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng và ễnh ương xung quanh. Trình Lưu Ly hài lòng gật đầu, cô nhìn vào đôi mắt của Hạ Tiêu Dao rồi nói:
-Muội bắt đầu chữa trị, mong Nhị Tỷ cố chịu đựng.
Lưu Ly dùng bàn tay đè chặt lên vết thương trên gò má Hạ Tiêu Dao. Cơn đau khủng khiếp lập tức kéo đến, khiến
Nhị Quỷ dù cứng cỏi cũng phải nhăn mặt. Ả cảm nhận được từng mảnh xương gò má đã vỡ vụn của mình đang từ từ sắp xếp liền lại với nhau. Quá trình này tuy có tác dụng phụ cực kỳ đau đớn, nhưng lại có thể chữa lành vết thương ngay lập tức, dù cho có nặng đến mức nào. Ngũ Quỷ Trình Lưu Ly chỉ không thể hồi sinh người đã chết, chứ còn mấy chuyện này với cô chỉ là chuyện vặt.
Dương Thanh Quý im thin thít quan sát từ xa, gương mặt của hắn giãn ra khi thấy Hạ Tiêu Dao cuối cùng cũng đã được hồi phục hoàn toàn. Trình Lưu Ly đứng dậy, tay cẩm theo những phần cơ thể bị đứt lìa của gã. Cô đứng sát bên hắn, vừa cười vừa nói:
-Tứ Ca, có thể bỏ bể khí được rồi.
Ngay lập tức, máu từ vết thương ở chân và hai cánh tay của Tứ Quỷ lập tức phun ra thành một chùm tia đỏ thẫm.
Trình Lưu Ly cầm cái chân bị đứt lìa của gã ấn mạnh vào chỗ vết thương. Máu lập tức ngừng chảy, hai bàn tay của cô nắm chặt nơi khớp nối. Chưa đến một giây, máu lập tức ngừng chảy, miệng vết thương từ từ khép lại. Dương Thanh Quý không kềm chế được cơn đau, gã hét to lên, khiến cho chim chóc xung quanh giật mình bay loạn xạ, kêu inh ỏi cả một vùng. Trình Lưu Ly bật cười:
-Tứ Ca vẫn vậy, đồ nhát chết, chỉ biết thập thò ném đá giấu tay từ trong bóng tối.
Dương Thanh Quý cố nén giận, không dám trả lời tiếng nào. Gã có thể chọc giận bất cứ ai, nhưng chỉ riêng mình
Lưu Ly là hắn không dám động đến. Dù sao cô cũng chính là bảo hiểm của gã, không nên đắc tội với con nhỏ này.
Một lúc sau, chân và tay của Tứ Quỷ đã liền lạc, Trình Lưu Ly hài lòng đứng thẳng người, chùi máu dính trên tay vào áo của Dương Thanh Quý, cô cười cười nhìn hắn:
-Tứ Ca, muội đã xong, bây giờ muội đi về ngủ, Tứ Ca đừng ném phi tiễn vào lưng của muội, tạm thời chưa thể dùng sức đầu.
Dương Thanh Quý thở dài, vung chân vung tay thử mấy cái rồi đáp:
-Ngũ muội không cần chọc ngoáy làm gì, ta nào dám động thủ với muội chứ.
Lưu Ly bật cười thành tiếng, xoay lưng rời đi, hướng thẳng ra con đường nhựa.
-Lại là một thanh kẹo mạch nha à? - Tiếng của Hạ Tiêu Dao cất lên đuổi theo bóng lưng của Trình Lưu Ly.
Chỉ thấy Ngũ Quỷ đưa tay lên vẫy vẫy, cất tiếng đáp mà không hề quay đầu nhìn lại:
-Thời đại này mà còn kẹo mạch nha gì nữa, chỉ là một gói kẹo dẻo Gummy Bear mà thôi.