Kim Chi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhẹ nhàng nhắc bà nội:
-Thất Gia cũng sắp đến, bà có muốn tham dự không?
-Hôm nay bà không có tâm trạng. - Bà nội lắc đầu, đứng dậy định đi ra khỏi phòng.
Kim Chi cười cười lên tiếng:
-Buổi gặp mặt hôm nay sẽ náo nhiệt lắm, bà thật sự không muốn tham dự hay sao?
Bà nội lại lắc đầu, phẩy tay, đoạn dứt khoát quay người ra khỏi phòng. Phỏng chừng dù hôm nay trời có sập xuống bà cũng chẳng thèm đoái hoài đến.
****************
Trưa hôm đó Ngọc Phương mới đến văn phòng, kỳ thực hôm nay cô cũng giống bà nội, không có tâm trạng để làm việc. Chỉ có điều Bá Tân lại nhắn tin nói cần gặp, cho nên Ngọc Phương mới phải đến công ty. Phàm chuyện quan trọng, Bá Tân sẽ không nói qua điện thoại hoặc nhắn tin. Biết điều này nên vừa nhận được tin nhắn cô liền phóng xe đi ngay. Vừa mở cửa đã gặp tên phóng đãng đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, cầm tách trà đặt trên môi.
-Đại Tỷ. - Lê Bá Tân vừa nhìn thấy Ngọc Phương liền đặt vội tách trà xuống bàn rồi đứng dậy chào hỏi.
Ngọc Phương gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc, mở chiếc laptop trên bàn rồi lên tiếng:
-Nói đi.
Bá Tân lật đật đi đến gần bàn làm việc của cô, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
-Sáng nay Thất Gia có một cuộc họp tại Đặng Gia...
Nói đến đây, hắn đột nhiên hơi khựng lại, sắc mặt có chút khó coi như đang đau bụng. Có điều nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo ở phía đối diện, Bá Tân hơi rợn gáy, gã bèn nói nhanh:
-Bùi Gia chơi chiêu độc, không rút khỏi Thất Gia mà lại tuyên bố rửa tay gác kiếm chuyển hết toàn bộ cơ sở làm ăn từ tối cho đến sáng cho người khác...
-Là kim thiền thoát xác hay tá đạo sát nhân? - Ngọc Phương hờ hững hỏi lại, dù sao phương án này của Bùi Gia cô cũng đã tính đến nên không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.
Bá Tân mím môi đáp:
-Tá đạo sát nhân.
Ngọc Phương lấy tay chống cằm, nhìn thẳng vào mắt Lê Bá Tân rồi hỏi tiếp:
-Người nhận lấy con dao này là ai? Nghĩa phụ của ta hay một trong sáu gia tộc còn lại?
Bá Tân lắc đầu, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng đáp:
-Bùi Gia quyết định bán đứt toàn bộ cho gia tộc Nakamura ở Osaka, Nhật Bản. Họ cầu viện ngoại bang, mà ngoại bang này thế lực lại rất lớn.
Lê Bá Tân nhìn thấy sắc mặt đại tỷ của mình đột nhiên trở nên trầm tư. Đoán được suy nghĩ của cô, Bá Tân liền lấy một sấp giấy tờ dày cộp ra đặt trước mặt Ngọc Phương rồi nói:
-Đây là tài liệu về gia tộc Nakamura, sau khi gặp Lệ Thanh xong thì đệ đã in ra ngay để Đại Tỷ tìm hiểu.
Ngọc Phương hài lòng gật đầu, đoạn xem lướt qua từng trang một trong tập hồ sơ, trong khi đó Bá Tân vẫn nói tiếp không ngừng:
-Gia tộc này vốn đã đề cập đến chuyện được quay trở lại trực tiếp "làm ăn" ở Việt Nam trong vòng mấy trăm năm nay, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt. Em nghĩ bọn họ nắm được thông tin Bùi Gia đang đi vào ngõ cụt do rắn đã bị chặt mất đầu nên mượn cơ hội này để nhảy vào.
Ngọc Phương chợt ngẩng đầu lên, nhướng mắt cất tiếng:
-Đệ mới nói "quay trở lại".
Lê Bá Tân đáp:
-À, gia tộc này đã từng đến Việt Nam làm ăn từ thời Trịnh Nguyễn tranh hùng.
-Ở Hoài Phô? - Ngọc Phương vừa tiếp tục xem tài liệu vừa cất tiếng hỏi.
-Dạ, đúng vậy, bây giờ Hoài Phố đã đổi tên thành Hội An.
Thấy cô không hỏi gì thêm, Lê Bá Tân chỉ đành ngồi đó, im lặng nhìn Ngọc Phương đọc cho hết đống tài liệu. Xong trang cuối cùng, Ngọc Phương sắp gọn mở tài liệu đó lại, đoạn ngẩng đầu lên nhìn Lê Bá Tân rồi hỏi:
-Thái độ của Lệ Thanh thế nào?
Bá Tân cười buồn:
-Lo lắng, mà không chỉ một mình cô ta đâu. Đệ nghĩ cả sáu gia tộc đều lo lắng vì bọn họ đều biết thế lực của gia tộc Nakamura rất mạnh.
-Buôn lậu vũ khí quốc tế mà không mạnh cũng lạ, hơn nữa còn sở hữu cả một đội tàu ma chuyên chở riêng chứng tỏ nền tảng của họ vô củng vững chắc. - Ngọc Phương hờ hững nói.
Bá Tân gật gù:
-Đại Tỷ nói đúng, bài toán này khó giải đó, đệ đang cảm thấy đau đầu lắm rồi.
Ngọc Phương nghe hắn nói liền bật cười:
-Cả đệ cũng không giải được thì đúng là bài toán vô cùng khó nhỉ.
Lê Bá Tân ngạc nhiên trước thái độ có vẻ bàng quan của Ngọc Phương, gã liền lên tiếng hỏi dò:
-Đại Tỷ có cách hả?
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
-Không biết có thành công hay không, nhưng đệ cứ gọi cho Hồng Quyên, nói với ả ta sắp xếp giấy thông hành và tàu để tỷ đến Osaka gặp gia tộc Nakamura thử.
Bá Tân ngập ngừng:
-Đại Tỷ không định qua đó tàn sát hết cả nhà người đứng đầu gia tộc đâu hả? Khó lắm đó, gia tộc này khởi nguyên không phải từ Samurai như những bọn Yakuza bình thường mà là từ Nhẫn Giả ...
Ngọc Phương cười lớn, ném luôn mở tài liệu trên bàn vào người hắn rồi nói:
-Ngươi chớ lo lắng chuyện vớ vẩn, để thời gian đó lo chuyện giấy thông hành càng nhanh càng tốt cho tỷ là được.
Bá Tân liền gật đầu như tế sao, vội móc điện thoại trong túi ra định gọi cho Hồng Quyên thì bị Ngọc Phương ngăn lại:
-Đừng nói chuyện ở đây, về phòng riêng của đệ mà nói, ta không thích nghe thấy giọng điệu lẳng lơ bỡn cợt của ngươi và ả.
Bá Tân dạ mấy tiếng rồi chạy ra khỏi phòng, chưa đến mười phút đã quay lai.
-Visa sẽ có trong một tiếng nữa theo diện công tác đặc biệt của chính phủ.
Ngọc Phương ngớ người:
-Visa?
Lê Bá Tân cười lớn:
-Thời này không ai còn gọi là giấy thông hành nữa, một là passport hai là visa để nhập cảnh vào quốc gia khác.
Ngọc Phương đáp:
-Ừ, tỷ không biết chuyện này, còn tàu thì sao? Ngươi phải kiếm cho bằng được một con tàu nhanh nhất nhé.
Bá Tân chợt hiểu ra vấn đề, xem ra đầu óc bà chị này vẫn còn vương vấn mãi ở năm trăm năm trước, gã cười lớn:
-Đại Tỷ muốn đi du lịch thưởng ngoạn Thái Bình Dương hay sao mà đi tàu?Ngọc Phương nhíu mày, khó hiểu hỏi lại hắn:
-Chuyện khẩn cấp, đệ nghĩ sao mà tỷ có tâm trạng để thưởng ngoạn trong lúc này chứ?
-Đại Tỷ đã từng đến phi trường rồi mà. - Bá Tân cười tủm tỉm đáp lại.
Ngọc Phương giật mình, đúng là đầu óc của mình vẫn còn ở năm trăm nước, quá sức cổ lỗ sỉ. Thời đại này người ta sử dụng máy bay để đi ra nước ngoài vừa nhanh vừa tiện hơn nhiều, xấu hổ thật. Chỉ có điều nhìn thấy thẳng phóng đãng kia đang cười đểu mình, cô liền tức mình quát lớn:
-Lo cho xong việc đi, máy bay tàu bè gì cũng được, khi nào xong thì báo cho ta, còn giờ thì biến.
Bá Tân liền gấp rút thu lại nụ cười, có điều chuyển trạng thái lẹ quá khiến nụ cười đểu giả kia của gã trở nên méo xệch. Gã vội vàng dạ dạ mấy tiếng rồi biến nhanh ra khỏi văn phòng của Ngọc Phương.