Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 117: GIẾT HAY BỊ GIẾT



Chớp mắt một cái, khung cảnh chuyển đến một nơi tối tăm. Xung quanh sặc mùi hôi thối nồng nặc, Ngọc Phương nhìn quanh, nơi này toàn là những trẻ nít ở độ tuổi xấp xỉ như cô, phải có đến hơn năm mươi đứa. Nơi này được bao quanh bởi những bức tường bằng đá tổ ong cao hơn ba trượng, ở gần sát trần có một ban công bằng gỗ nhô ra, tạo thành hành lang dài suốt cả căn phòng. Cả căn phòng bằng đá tổ ong này được thắp sáng bằng những ngọn đuốc sáng rực, tuy nhiên ánh sáng vẫn không thể bao phủ và toả sáng hết nơi này. Có tiếng mở cửa, lũ trẻ lập tức nhốn nháo, tranh nhau chạy đến sát vách tường, những gương mặt ốm o gầy mòn ngước nhìn lên trên chờ đợi.

-Ngồi ở đây làm gì, mau đi theo chị. - Một cô bé cao hơn hẳn Ngọc Phương một cái đầu vừa nói vừa nắm tay lôi

Ngọc Phương chạy đến chỗ vách tường đá.

Có tiếng bước chân đến gần, Ngọc Phương quay qua nhìn cô bé vừa mới lôi mình đi. Cô bé cũng giống như những đứa trẻ khác ở đây, ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi. Bọn trẻ vừa nghe tiếng bước chân dừng lại liền ngửa mặt lên trời, ngay lập tức từng chậu nước lớn được đổ xuống xối xả. Bọn trẻ há miệng ra đớp từng ngụm nước lớn, dù cho toàn thân có bị ướt sũng chúng cũng không quan tâm. Ngọc Phương thấy mình và cô bé kia cũng hành động y chang như vậy. Cho đến lúc uống từng ngụm nước từ trên đổ xuống, cô mới nhận ra mình đang vừa khát lại vừa đói.

Có tiếng những chiếc chậu gỗ bị quăng xuống ban công bằng gỗ tạo ra một tràng những tiếng lộp cộp liên tiếp.

Bọn trẻ lúc này như lên cơn cuồng loạn, chúng bắt đầu chen lấn, đánh nhau để giành vị trí sát vách tường nhất.

Bên trên lại có tiếng rào rào, những vật thể nhỏ rơi xuống sát gần vách tường. Ngọc Phương bị hai ba đứa trẻ khác xô đẩy khiến cô té xuống đất. Ngay lập tức cô bị giẫm, bị đạp khiến toàn thân đau đớn, chỉ đành bất lực lấy hai tay che đầu, ngước mặt nhìn về phía vách tường. Ngọc Phương thấy cô bé kia đang tả xung hữu đột, vừa đấm vừa đẩy những đứa trẻ khác, cố chen lấn vào bên trong, đoạn cúi người thật nhanh về lấy các vật thể nhỏ vừa rơi xuống ấy rồi chạy nhanh ra khỏi đám đông. Lúc chạy đến gần Ngọc Phương, cô bé quát lớn:

-Đứng dậy, chạy theo chị, khóc lóc ở đây chỉ có nước chết.

Ngọc Phương lồm cồm bò dậy, chạy theo cô bé đó. Cả hai chui sát vào góc tường đối diện, cô bé cao lớn mở chiếc áo ra, bên trong rơi ra bốn năm củ khoai lang luộc. Dù đói nhưng Ngọc Phương chỉ dám với tay lấy một củ, mặc kệ đất cát đang dính trên đó, bỏ vào miệng nhai rau ráu.

-Ăn đi, cố ăn cho nhanh, không thì mấy đứa kia sẽ cướp của mình đó. - Cô bé cao lớn vừa nói vừa cho khoai vào miệng nhai và nuốt thật lẹ.

Khung cảnh lúc này lại nhoè đi, mọi thứ xung quanh hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại một hành lang tối đen và những cánh cửa nhỏ bằng gỗ ở hai bên.

-Giờ là đến những ký ức bị chính em khóá lại.



Ngọc Phương nghe thấy một giọng nói quen thuộc xuất hiện, cô liền nhìn qua bên trái thì thấy Đặng Kim Chi đang đứng kế bên mình. Ngọc Phương nhìn thấy ngón tay trỏ của Kim Chi đang chỉ vào một cánh cửa ở gần mình nhất. Do dự mất một lúc, cô mới đi đến gần, định mở chiếc cửa đó ra thì một cô bé xuất hiện hét to:

-Đừng mở.

Ngọc Phương nhìn kĩ lại, cô nhận ra cô bé này chính là bản thân mình lúc nhỏ. Cô bé vừa khóc vừa lặp lại lời ban nãy:

-Đừng mở cánh cửa đó.

Ngọc Phương khựng lại, cô quay qua nhìn Kim Chi. Chị hai của Phục Thăng nhún vai cất tiếng:

-Nếu em muốn dừng lại thì cứ việc dừng, chị không ép. Nhưng chị muốn nhắc cho em nhớ, đây chính là những ký ức mà tự bản thân em đã đóng kín, mở hay không mở là quyết định của em.

Ngọc Phương hít sâu một hơi, đoạn đẩy cánh cửa đó ra. Khung cảnh xung quanh lại biến mất lần nữa, trước mặt cô chính là cô bé cao lớn đã bảo vệ và chăm sóc cho mình khi nãy. Có điều trong tay cô bé đang cầm một con dao sắc lẹm, gương mặt cô ta đầy nét bi thương.

-Chỉ còn hai đứa, nếu muốn sống thì giết con nhóc đó đi, chúng ta sẽ kéo ngươi lên.

Tiếng nói của một người đàn ông từ bên trên vọng xuống thúc giục. Ngọc Phương hoảng sợ nhìn chung quanh, chỉ toàn xác của những đứa trẻ ban nãy nằm rải rác khắp nơi. Cô bé cao lớn kia do dự mất một lúc, không nỡ ra tay, bên trên lại có tiếng thúc giục:

-Nếu ngươi còn không mau ra tay thì chúng ta sẽ quẳng thêm một con dao xuống nữa đó.

Cô bé cao lớn nghe vậy liền nhíu mày, bản năng sống trỗi dậy trong cơ thể. Cô ta run run cất giọng:

-Xin lỗi...



Vừa dứt lời liền lao vào người Ngọc Phương, mũi dao hướng thẳng vào bụng cô. Ngọc Phương đột nhiên cảm thấy bản thân mình không còn chút cảm giác sợ hãi nào, hình ảnh cô bé cao lớn kia đang phóng đến mình tự dưng như chậm lại. Ngọc Phương thấy mình đưa tay trái ra bắt lấy mũi dao, tay còn lại nắm lấy cổ tay của cô ta rồi bóp mạnh. Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên, cô bé kia đau đớn thét lên, hai đầu gối nhũn ra, khụy luôn xuống mặt đất.

-Hay lắm, cuối cùng cũng tìm ra được thêm một đứa. - Tiếng của người đàn ông đang đứng bên trên lại vọng xuống, không còn lạnh lùng nữa mà lại tràn đầy cảm xúc vui mừng, khoái trá.

Ngọc Phương nhìn vào gương mặt đang đau đớn của cô bé kia, lòng cô bỗng chốc trào dâng một cảm xúc đau thương không thể tả bằng lời. Cô liền buông cả hai tay ra lùi lại sát vách tường. Gã bên trên trông thấy cảnh tượng ấy liền gầm lên:

-Giết nó đi, không giết nó thì chính ngươi sẽ bị nó giết.

Ngọc Phương căm phẫn nhìn lên trên, chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông to lớn, nhưng không thể nhìn rõ mặt do khung cảnh tăm tối và khoảng cách quá xa. Nhận thấy Ngọc Phương đang lơ là, cô bé kia nén đau, dùng cánh tay trái còn lành lặn chụp lấy con dao rồi lao vào cô một lần nữa. Ngọc Phương gần như vô thức dùng tay trái chụp lấy cổ tay cô ta, một tiếng "rắc" nữa vang lên, cổ tay trái của cô bé cao lớn lại bị bẻ gãy nốt. Tay phải

Ngọc Phương vươn ra chộp lấy yết hầu của cô ta rồi bóp mạnh. Cô bé kia đau đớn ngã lăn xuống đất giãy giụa, miệng phát ra những tiếng khùng khục vô nghĩa, cổ họng của cô đã bị Ngọc Phương bóp nát. Ngọc Phương đứng nhìn cô bé từ từ rơi vào cõi chết, mắt cô ta long lên sòng sọc đỏ ngầu, nước tiểu chảy ra ướt hết cả chiếc váy rách nát, lưỡi thè hẳn ra ngoài.

-Hay lắm, hay lắm, ha ha ha, thả thang xuống cho ta. - Tiếng nói bên trên lại vang lên như chuông.

Từ hành lang trên cao, một chiếc thang dây được thả xuống. Ngọc Phương thấy một gã cao lớn theo thang trèo xuống, được nữa đường gã liền quăng mình nhảy xuống đất. Lúc này cô mới nhìn rõ mặt hắn ta, gã này trông rất hung tợn, gương mặt đầy râu ria xồm xoàm, mặc một chiếc áo cộc tay, chân đi giày chứ không phải chân trần như thứ dân hèn mọn. Gã đi đến gần Ngọc Phương, liếc nhìn cô bé đang hấp hối kia rồi vỗ mạnh tay vào nhau, đoạn cất tiếng khen ngợi:

-Ngươi mạnh lắm, ra tay rất có khí phách, ta sẽ...

Chưa kịp nói xong đã thấy con bé gầy còm nhếch nhác trước mặt gần như biến mất trong tầm nhìn của gã. Gã râu ria theo bản năng định quay người lại phía sau nhưng đã muộn. Hắn thấy trên cổ của mình nặng trĩu, hai bàn chân nhỏ xíu quặp lấy cổ của gã. Gã râu ria lập tức vung tay về phía sau định chộp lấy con nhóc này, nhưng Ngọc Phương vẫn nhanh hơn hắn. Cảnh tượng mà gã nhìn thấy ở giây phút cuối đời chính là hai ngón tay của con bé bẩn thỉu kia. "Phập", gần như cùng lúc hai ngón trỏ của hai bàn tay nhỏ nhắn đã đâm thủng đôi mắt của hắn. Gã thét lên đau đớn, với tay tóm trúng con bé đang đu trên cổ, nhưng thân hình của nó đã tuột khỏi đôi tay của mình.

Trong tay hắn chỉ còn lại mảnh áo rách nát, gã liền thấy nhói đau ở cổ, máu phụt ra nơi động mạch ở chiếc cổ to như gốc cây. Thì ra Ngọc Phương đã tuột người xuống dùng miệng cắn đứt động mạch cổ của hắn. Gã râu ria gầm lên như cọp, huơ tay lung tung cố phản kháng. Giây tiếp theo hắn liền nghe bụng mình nhói đau, một mũi thép lạnh đã đâm vào ngay giữa bụng của gã. Gã râu ria nén đau vung một cước thật lực ở hướng trước mặt.

"Bốp", hắn cảm thấy mình đã đá trúng con nhãi khốn nạn kia, còn chưa kịp đá thêm một cái thì cơn đau dữ đội đã kéo đến khiến gã quy xuống, ôm bụng thét lên đau đớn. Nội tạng của gã như có ai đổ nước sôi vào, với kinh nghiệm của mình, gã râu ria biết mũi dao kia đã đâm thủng dạ dày. Gã nằm lê lết dưới đất, giãy giụa mất một lúc rồi tắt thở.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv