Câu nói này, giống như là thuận miệng nói ra.
Nhưng Lục Miên biết, người như Tiêu Kỳ Mặc, làm việc tuyệt đối sẽ không không có nguyên nhân.
Giống như anh tiếp cận mình là vì để điều tra tung tích người bí ẩn, cho dù anh tùy tiện nói một câu, thì cô cũng không thể tùy tiện nghe.
Đối với người khác cô có thể tùy tiện qua loa, nhưng người đàn ông này thì không thể.
Vẻ mặt cô không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nhìn Tiêu Kỳ Mặc, ý bảo anh tiếp tục nói.
Người đàn ông dừng một chút, không nhìn ra sự khác thường nào trên mặt cô.
“Anh ta đã cứu các người, cũng đã cho bốn người kia thân phận mới, cũng hiểu rõ lòng người hơn ai hết.”
“Ồ.” Lục Miên qua loa ồ một tiếng.
“Nói thật thì, người bí ẩn là một trong những người tôi khâm phục. Anh ấy quả thực lợi hại, cũng rất tốt bụng.”
“.....” Ánh mắt Lục Miên hơi phức tạp.
“Cô thì sao?”
“Tôi cái gì?”
“Có muốn đổi thân phận khác tiếp tục sống không?” Tiêu Kỳ Mặc chậm rãi nói, “Không cần người bí ẩn ra tay, tôi cũng có thể cho cô thân phận mới.”
Những lời này không có bất cứ cái bẫy nào, hoàn toàn là những lời xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Có lẽ, anh cũng có thể cho cô một cuộc sống khác, anh nghĩ như thế.
Lục Miên nghe thấy thế, trước hết là liếc nhìn anh, thấy anh không phải đang nói đùa, thì chợt cười khẽ lên.
Cô cười lên rất đẹp, đôi mắt hạnh và đôi lông mày rậm hơi cong lên, độ cong của môi thì cực kỳ tinh xảo.
Cô hơi nghiêng người, ngón trỏ hơi cong lại đặt bên môi, cô dùng giọng điệu bất cần đời lại có chút trêu chọc nói: “Thân phận mới là gì? Hử?”
Giọng điệu lúc nói hơi nâng lên, tiếng nói thì rõ ràng và sống động, vừa trêu ghẹo vừa thẳng thắn.
“Bà Tiêu sao? Hahaha...” Cô tự hỏi tự trả lời, còn mang theo tiếng cười nhẹ nhàng dịu dàng.
Bàn tay lái xe của Tiêu Kỳ Mặc hơi siết chặt, liếc mắt nhìn sang, cơ thể của cô gái hơi nghiêng về phía anh, bởi vì động tác của cô, mà dây an toàn thắt ở trước người cô có chút chặt.
Anh hơi nheo mắt, nhanh chóng thu lại ánh mắt nhìn về phía trước.
Một lúc sau, mới chậm rãi nói với giọng bình tĩnh: “Cũng không phải không thể....”
“Hahaha.....” Lục Miên cười càng tươi hơn, cô ngồi yên lại, khoát khoát tay nói: “Anh Tiêu, nhưng tôi không thích yêu xa....”
Một người học sinh trung học, một người ngoài xã hội, thực sự là quá xa.
Tiêu Kỳ Mặc bật cười, thấp giọng nói: “Tôi có thể đổi.”
“Hử?”
Đợi đến lúc Lục Miên ngơ ngác nhìn anh, thì Tiêu Kỳ Mặc đã không nói chuyện nữa, mà chỉ tập trung lái xe.
----
Ngày hôm sau, lớp 12A1.
Tô Giác giống như thường ngày, tới trường sẽ móc điện thoại ra xem tin nhắn nhóm.
Lúc biết được tin đại thần nói hôm nay bán tháo cổ phiếu, cậu ta liền lập tức trở nên phấn chấn.
Giá cổ phiếu trong tay cậu ta bây giờ đã tăng lên gấp mấy lần, vô số thương nhân đều đang nhìn chằm chằm, nếu hôm nay bán tháo, thì tuyệt đối có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Có mấy lần cậu ta đã muốn bán tháo ra, mỗi lần đều cảm thấy giá đã tăng tới đỉnh điểm, nhưng ngày hôm sau, vẫn có thể nhận được tin cổ phiếu lại tăng trở lại.
Do đó, cậu ta đành phải ép bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục đợi.
Hôm nay cuối cùng cũng đợi được tin tức của đại thần, cậu ta liền lập tức niêm yết toàn bộ cổ phiếu 50 vạn của mình.
Trong lòng vui mừng phấn chấn mong đợi: Lần này, cậu ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?
Có điều, còn chưa đợi nhìn thấy kết quả, thì trong lớp đột nhiên truyền tai nhau một tin tức lớn.
“Này, các cậu có nghe nói gì chưa? Lớp chúng ta đổi giáo viên chủ nhiệm rồi!”
“Đã là lớp 12 rồi, còn tùy ý đổi giáo viên chủ nhiệm? Chuyện là như thế nào?”
“Tại sao không để cô Tôn Giai Oánh tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm, cô ấy cũng không có làm sai gì....”
Có người biết rõ nội tình trực tiếp nói: “Cô Tôn không còn ở trường trung học Côn Bằng nữa, nghe nói là bị chuyển đến Nhị Trung rồi.”
Nhị Trung, một ngôi trường có chất lượng dạy học và bầu không khí học tập vô cùng tồi tệ.
So với trung học Côn Bằng, quả thực là một trời một vực.
“Cho nên, rốt cuộc cô Tôn là tại sao lại bị điều đi?”