Đôi mắt trong veo của cô gái nhìn hai mẹ con họ, mang theo vẻ thoải mái như thể đã nhìn rõ mọi thứ.
Vào lúc hai mẹ con họ chưa kịp phản ứng lại, thì bàn tay trắng nõn đặt trên vai đã rời đi.
Lục Miên xách balo lên, nhấc chân đi lên lầu, vừa đi vừa cười: “Kỹ năng diễn xuất rất tốt, nhưng kịch bản chẳng ra làm sao.”
Lục Tâm Noãn và Phó Mạn đều xấu hổ.
Lục Miên nói chuyện, xưa nay luôn là như thế. Giống như một cái gai đâm vào tim một cách không nặng không nhẹ, không rút ra được, cũng không đè xuống được, cứ như thế mà mài mòn người từng giây từng phút.
Chiếc mặt nạ đang đeo một cách đường đường chính chính lại bị cô nhẹ nhàng xé xuống, phần còn lại chính là âm mưu và sự tính toán đầy trần trụi.
Lục Miên không để ý, trực tiếp đi lên lầu.
Cô mở khóa balo ra, đảo mắt nhìn căn phòng tối đen như mực, sau đó quăng hộp quà kẹp tóc còn có vài quyển sách vào trong balo.
Liếc mắt nhìn lần nữa, hình như, cũng không có món gì khác có thể đem đi.
Cô lắc lư đi xuống lầu.
Phó Mạn, Lục Tâm Noãn và Lục Tri Trai vẫn còn ở phòng khách, nói chuyện trong sự lặng lẽ và xấu hổ.
Phó Mạn thấy cô lại đi xuống, tim liền lỡ một nhịp, “Con đi đâu?”
Lục Miên đi ngang qua bà ta, nhàn nhạt nói: “Cứ coi như con chưa từng trở về đi.” Cuối cùng cũng không đợi được cậu mừng con về nhà của họ, vậy thì không bằng một dao kết thúc, dứt khoát gọn gàng. Những người nhìn chằm chằm cô kia, đoán chừng cũng không soi ra được khuyết điểm gì.
“Con muốn đi?” Giọng nói của Phó Mạn có chút hoảng loạn, nhưng Lục Miên đã ra khỏi cửa trước, bóng lưng dứt khoát và lạnh lùng.
Bà ta đuổi theo hai bước, “Miên Miên ----”
“Mẹ!” Lục Tâm Noãn vội vàng gọi một tiếng, thuận tay kéo khuỷu tay bà ta, “Cẩn thận dưới chân!”
Cũng ngày vào lúc này, Lục Miên đã đi rất xa, ngay cả bóng người cũng không thấy.
“Đứa con không có lương tâm này, nó là muốn chọc cho mẹ tức chết mà!” Phó Mạn vừa giận vừa buồn.
Lục Tâm Noãn bất lực lắc đầu, “Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Nói không chừng qua hai ba ngày nữa chị sẽ trở về....”
Nói là nói như thế, nhưng khi cô ta nhìn về phía Lục Miên biến mất, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Nhà họ Lục của họ, sẽ không bao giờ có vết nhơ nữa.
----
Lục Miên bước ra khỏi cửa nhà họ Lục, sắc mặt vẫn luôn là vẻ bình thản, lúc ngước mắt lên liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu trước cửa ---- là chiếc xe đưa cô về.
Cô bước tới hai bước, gõ cửa xe.
Cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ đẹp mắt và tao nhã kia từ từ xuất hiện.
Đôi mắt đen sâu dưới cặp kính gọng vàng nhìn Lục Miên mỉm cười.
“Anh vẫn chưa đi?”
“Tôi đoán cô có thể sẽ trở ra.” Tiêu Kỳ Mặc nho nhã nói, sau đó bước xuống từ ghế lái, cầm lấy balo của Lục Miên một cách quý ông mà tự nhiên, còn thuận tay mở cửa ghế lái phụ thay cô.
“Lên xe, chở cô về nhà.” Anh nói.
Lục Miên ngơ ngác, vịn cửa xe không nhúc nhích.
Trong lòng lặp lại từ “nhà” này, có chút thất thần.
Cô nào còn có nhà chứ....
Tiêu Kỳ Mặc nhìn cô đứng lặng trong gió đêm, dáng người gầy gò, cô đơn lẻ loi, không hiểu sao lại khiến người khác đau lòng.
Anh chợt nhớ tới những lời Diệp Cẩn Văn đã từng nói: Một người có bao nhiêu không đứng đắn, thì trong lòng có bấy nhiêu tổn thương.
Suy cho cùng, thì Lục Miên cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi mà thôi.
Rất nhiều người vẫn luôn là công chúa nhỏ, hoàng tử nhỏ trong vòng tay cha mẹ, gào khóc đòi ăn chẳng bao giờ cai sữa, nhưng cô ấy thì lại có sức sống bền bỉ, tự lực cánh sinh, tự mình nở hoa.
Anh cũng hiểu: Tại sao bốn nạn nhân khác trở về từ vụ án bắt cóc 726 tất cả đều chết sau đó.
Đó là bởi vì, trước đó đã từng bị người thân bỏ rơi, cho dù có trở lại, thì cũng sẽ không có được tình yêu thương.
Vậy thì chi bằng, xóa sạch thông tin cá nhân, bắt đầu lại từ đầu với một thân phận khác.
Tiêu Kỳ Mặc thu lại suy nghĩ, đưa tay ra trong gió đêm, vuốt mái tóc mềm mại của cô, động tác dịu dàng tao nhã mà quý ông, hoàn toàn là không tự chủ được.
“Đi thôi.” Anh nhanh chóng rút tay về.
Lục Miên lạnh lùng liếc anh một cái, tới cuối cùng cũng không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng rồi lên xe.
Xe theo đường cũ trở về.
Tiêu Kỳ Mặc vừa ung dung xoay vô lăng, vừa nói: “Người bí ẩn số 13.....người đó thực sự không tệ.”