Trước khung cảnh như vậy, con gái nên đỏ mặt tim đập nhanh một chút, đặc biệt là khi có một anh chàng đẹp trai dịu dàng và lười biếng trước mặt.
Lục Miên không đến nỗi như thế, cô chỉ cảm thấy bản thân đến không đúng lúc, không khó chịu chút nào.
Cô dùng đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào người đàn ông, nhếch khóe môi, bình tĩnh hỏi: "Anh Tiêu có thể cho tôi mượn đôi đũa dùng không?"
Mượn đũa?
Tiêu Kỳ Mặc khẽ "ha" một tiếng, khép lại áo choàng tắm.
Có lẽ cô không có bất kỳ suy nghĩ gì với anh, khuôn mặt cô cũng không có cảm xúc gì.
Anh đoán là sức hấp dẫn nam tính của mình đứng trước cô gái này là zero.
Anh ngược lại cảm thấy tò mò không biết cô ở nhà bên cạnh đã làm món gì ngon, trong lòng có chút khó hiểu, nếu sống ở đó tại sao ngay cả một đôi đũa cũng không có.
"Đợi chút." Anh xoay người đi vào trong phòng, đi được hai bước, quay đầu lại khách khí nói: "Vào trong ngồi đi!"
"Không cần đâu."
Lúc này Lục Miên đứng ở cửa, liếc mắt nhìn cách sửa sang nhà anh, tất cả đều là màu đen trắng lãnh đạm, cô cũng khá thích những tông màu này, nhìn thấy rất tĩnh tâm.
Hình như có vài tiếng xì xào phát ra từ phía nhà ăn, Lục Miên không nghe rõ, cô cũng không tò mò.
Ngay sau đó, cô thấy Tiêu Kỳ Mặc bước ra ngoài với một đôi đũa gỗ đen tuyền trên tay.
Cô chân thành nói cám ơn.
Tiêu Kỳ Mặc nhìn cô quay người đi về nhà bên cạnh, lúc cô sắp bước vào cửa, anh bất thình lình hỏi một câu.
"Lục Miên, cô có biết người bí ẩn ở đâu không?"
"Cái gì?" Lục Miên với đôi mắt trong veo quay đầu lại, có chút mờ mịt.
"Người bí ẩn cứu cô trở về, số hiệu 13."
Lục Miên nghiêng đầu cười tinh nghịch, cong một bên môi, chậm rãi nói: "Các anh tìm người bí ẩn liên quan gì đến Lục Miên tôi chứ?"
Vừa nói xong, người đã đi vào phòng.
Không có lương tâm.
Tiêu Kỳ Mặc thầm mắng trong lòng, nhưng nhìn mặt cô không thấy được có vấn đề gì.
Cô thật sự không biết tung tích của người bí ẩn sao?
Người bí ẩn có lại đến liên lạc với cô ấy không?
Diệp Cẩn Văn cũng vội vàng chạy ra khỏi nhà ăn, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai nên đóng cửa lại, chán nản nói: "Thất ca, chúng ta chỉ có hai đôi đũa, anh đưa cho Lục Miên rồi chúng ta làm sao ăn cơm đây?"
Vấn đề này đơn giản.
Tiêu Kỳ Mặc liếc nhìn anh, bình tĩnh ngồi xuống phòng khách và tự động cầm đôi đũa duy nhất.
Diệp Cẩn Văn: kao!
Biến chất! Xã hội biến chất rồi!
Nhưng anh ta sợ không dám nói ra, chỉ có thể đợi anh ăn xong trước, sau đó nhúng rửa đũa rồi mới tiếp tục ăn.
Anh ta lén liếc nhìn người đàn ông đối diện đang lịch sự ăn cơm.
Anh đang ăn cá, anh đặt một miếng cá lên đĩa, không vội ăn mà chỉ quan sát một chút rồi kiên nhẫn gắp.
Động tác gắp xương cá của anh tỉ mỉ, kiên nhẫn như đang thực hiện một ca phẫu thuật đỉnh cao, tập trung và bình tĩnh.
Những khúc xương cá vớt ra được xếp ngay ngắn bên cạnh, giữ cho bát đĩa luôn sạch sẽ, ngăn nắp.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế cộng thêm bệnh sạch sẽ!
Là một người đàn ông nhìn qua có vẻ ôn hòa điềm đạm như vậy, lại có tài biến mây thành mưa, có thân phận khiến người khác nghe thấy đều sợ.
Bề ngoài thì lịch sự tao nhã, nhưng xấu bụng mới là bản tính của anh.
Giống như vừa rồi anh mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa cho Lục Miên,
rõ ràng có thể gọi anh ta ra mở cửa.
Diệp Cẩn Văn dùng khuôn mặt trẻ con nhìn người đối diện, "Đúng rồi Thất ca, chúng ta nên bắt đầu với Lục Miên thế nào đây?"
"Anh có nghĩ qua là tại sao cô ấy lại mượn tôi một đôi đũa không?" Tiêu Kỳ Mặc chậm rãi hỏi ngược lại.
"Chuyện này ngược lại tôi chưa từng nghĩ đến. Hàm ý của đũa là... cả hai người một đời một kiếp? Lẽ nào cô ấy đang ám chỉ anh?"
Cách giải thích này rất thú vị, đôi lông mày của Tiêu Kỳ Mặc toát lên sự vui vẻ.