Chậc chậc, Mặc gia vậy mà lại chủ động mời con gái đến chỗ của mình!
Chủ nhân đã mở lời rồi, Diệp Cẩn Văn cũng nở một nụ cười "Hoan nghênh ghé thăm".
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lục Miên thật sự nhấc chân bước ra ngoài.
Diệp Cẩn Văn thầm nghĩ cô gái này thật là cứng đầu, có lẽ cô ấy đã nhìn thấy hai người họ từ xa.
Muốn ăn chực thì cứ nói thẳng đi, trẻ con mà kiêu ngạo như vậy không tốt đâu.
Anh ta nhìn xuống món ngon "MM Ji" trong tay, món ngon này là độc nhất vô nhị ở Vu Thành, có xếp hàng cũng chưa chắc mua được nên thu hút rất nhiều người.
Nhưng lúc hai người họ đang đi theo thì thấy Lục Miên đang đi về hướng ngược lại.
"Cô Lục, ở bên này!"
Diệp Cẩn Văn gọi cô, còn chưa nói xong, liền nghe được cửa chống trộm bên kia “cạch” một tiếng.
Cửa mở ra.
Lục Miên quay đầu lại nhìn họ, làm ra vẻ mặt "đừng tự mình đa tình", khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, giọng nói có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ồ, chào hàng xóm!"
Khỏi phải nói giọng điệu đó khó chịu như thế nào.
Diệp Cẩn Văn tự hỏi tại sao lúc đầu anh ấy lại nghĩ cô là một cô gái đáng thương sa vào đầm lầy, còn một lòng muốn cứu cô ấy nữa chứ!
Lục Miên rõ ràng là một tiểu quỷ!
Không nói nhiều nhưng mỗi lần nói ra đều có thể khiến người ta tức chết đi được.
Tiêu Kỳ Mặc cũng đồng cảm, cô gái này thật sự rất thú vị, cũng rất mê hoặc.
Nghĩ đến nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên tai cô, anh cau mày yếu hầu khẽ động, vươn ngón tay tao nhã đẹp đẽ ra mở cửa.
Diệp Cẩn Văn vội vàng đi theo, "Thất ca, anh cho rằng căn hộ bên cạnh là nhà của Lục Miên sao? Giá nhà ở đây cũng không rẻ, hơn nữa đây còn là tầng cao nhất!"
Có số tiền này, vụ án bắt cóc 726 lúc trước sẽ không bỏ qua Lục Miên rồi.
Sở dĩ Diệp Cẩn Văn biết rõ như vậy là vì ngôi nhà này là do anh ấy giúp Tiêu Kỳ Mặc mua, gần núi và không khí rất tốt.
Kỳ Mặc lần này đến Vu Thành đương nhiên sẽ ở đây.
Mặc dù không thường có người ở nhưng nội thất và vật dụng trong nhà đều đầy đủ.
"Xem ra, sau này tôi tư vấn tâm lý cho Lục Miên sẽ thuận tiện hơn..."
Lúc anh ấy đang nói, Tiêu Kỳ Mặc đã bước đến phòng khách, đôi lông mày đẹp đẽ của anh không nhìn ra được là đang vui hay buồn, nhưng giọng điệu của anh rất lạnh lùng.
"Rảnh lắm à? Người bí ẩn có manh mối gì không?"
Diệp Cẩn Văn: Hả.
--
Bên này khi Lục Miên bước vào cửa, đôi mắt của cô được bao phủ bởi một lớp kinh ngạc.
Không ngờ lại trùng hợp là hàng xóm của hai người bọn họ.
Cô cũng không quá bận tâm, đổi dép đi trong nhà, động tác thành thạo, đã sớm thành thói quen.
Có một hộp cơm tinh xảo được đặt lặng lẽ trên bàn ăn của cô, logo của "MM Ji" trên đó đặc biệt rõ ràng.
Đây là cô dặn người ta đem đến trước, tan học về ăn là vừa.
Nhưng cô tìm kiếm bên trong và bên ngoài hộp cơm cũng không tìm thấy một đôi đũa nào.
Mà trong căn nhà trống trãi không có nhiều đồ đạc này cũng không tìm thấy đôi đũa nào.
Cô không phải loại người quá bận tâm chuyện gì, bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến cửa phòng bên cạnh, đưa tay nhấn chuông cửa.
Mặc dù vừa rồi cô chế giễu người khác, nhưng vẻ mặt của cô lúc này vẫn bình tĩnh và thờ ơ, giống như không để gì trong lòng.
Diệp Cẩn Văn đang dọn đồ ăn trong phòng ăn.
Tiêu Kỳ Mặc vừa mới tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông, anh vốn dĩ không muốn để ý đến, nhưng đột nhiên nghĩ đến bấm chuông cửa không thể là ai khác.
Anh cài lại đai áo choàng tắm, đi vài bước tới mở cửa, quả nhiên nhìn thấy cô gái tóc ngắn xinh xắn.
Anh một tay đang đút túi áo choàng tắm, con ngươi đen láy dưới cặp kính gọng vàng, anh thầm hỏi cô có chuyện gì.
Lục Miên từ từ ngước mắt lên, thứ cô nhìn thấy là bộ ngực trắng nõn lạnh lẽo của anh, những giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống cổ anh.