Cô gái này là một người điên.
Còn là dạng điển hình.
Vừa rồi nghe cái người tên Nặc này gọi "Tiểu Lan", vậy chứng minh bộ xương này có thể chính là Giản Lan? Cho dù là người mù mờ về y khoa như cô cũng nhìn ra được, dựa vào màu sắc bề ngoài của bộ xương thì có thể đánh giá được người đã chết được vài năm. Nói cách khác, Giản Lan đã mất từ lâu.
Vốn không có ấn tượng sâu sắc với người bạn thân hồi trung học này, sau đó lại bởi vì hiểu lầm cô ấy là hung thủ đã bắt cóc Lạc Xuyên và Ngạn Bác mà ghi hận, nhưng bây giờ lại đột ngột biết được Giản Lan đã sớm trở thành một bộ xương trắng, tâm trạng Lương Tiểu Nhu bây giờ không thể nói là không phức tạp.
Nhưng cho dù Giản Lan là đảm đương vị trí thế nào và có tác dụng gì trong vụ bắt cóc này, nhưng điều khiến Lương Tiểu Nhu yên lòng đó là cô ấy vẫn là Giản Lan của ngày xưa, vẫn là cô gái dịu dàng, hiền lành tử tế trong ký ức mười năm về trước của Lương Tiểu Nhu. Ít nhất khẳng định cũng không giống như Nặc, có hai nhân cách, tâm tính cẩn thận tới mức biến thái, vì đạt được mục đích riêng mà không từ thủ đoạn, tàn nhẫn vô tình.
Cô thật sự không dám tưởng tượng, Lạc Xuyên ở trong tay cô gái này, sẽ bị tra tấn ra nông nỗi gì?
Lương Tiểu Như trợn mắt nhìn Nặc, cơ thể khẽ động đậy, rồi lại bị người đàn ông cao gầy luôn đứng một bên canh chừng cô đè chặt bả vai cô lại.
Giống như không để ý đến động tác nhỏ của Lương Tiểu Nhu, Nặc vẫn ôm chặt lấy bộ xương hoàn chỉnh ấy, khẽ cúi xuống, miệng đến gần xương tai, như đang thì thầm điều gì, nét mặt cũng như đang nhớ lại chuyện xưa, tình cảm chân thành sâu đậm. Thực tế thì nhìn kỹ sẽ có thể nhận ra được bộ xương này sạch sẽ đến thế nào, sạch sẽ hơn mức độ của một bộ xương của con người, có thể tưởng tượng, bộ xương này mỗi ngày đều có người cẩn thận chà lau, có thể cũng không chỉ một lần.
Có lẽ ngoài việc chà lau, còn có vuốt ve và hôn, cho nên bề mặt bộ xương mới có thể sáng bóng và trơn nhẵn đến như vậy. Ở trong mắt Nặc, đây không phải là một bộ xương lạnh lẽo, mà là Giản Lan – người yêu của cô ta.
Qua một hồi lâu, Nặc mới uể oải ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lương Tiểu Nhu.
Cái nhìn này, giống y như lúc Nặc ngước lên sau khi cắn Lương Tiểu Nhu, thay đổi thái độ, cảm giác cả người toát ra cũng hoàn toàn đổi khác. Tất cả xúc cảm dịu dàng biến mất, bề ngoại chỉ còn lại sự căm ghét, lo lắng, buồn bực, bất lực, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn và những cảm xúc không thể diễn đạt đối với tình địch.
"Thời gian vẫn còn sớm, đám lính lác của cô thì đã bị cô bỏ lại, trong một khoảng thời gian cũng không thể tìm được nơi đây để đến. Madam Lương, không bằng để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện ha?" Nặc ôm bộ xương, từ từ mở miệng nói.
"Tôi không có tâm trạng nghe cô kể chuyện gì hết." Lương Tiểu Nhu trợn mắt tỏ vẻ khinh miệt, trả lời lạnh lùng.
"Hữm? Không có tâm trạng? Nhưng mà phải làm sao đây, giờ tôi lại rất có tâm trạng kể chuyện xưa, nếu cô không nghe tôi nói, tôi sẽ không vui; nếu tôi không vui, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu, ví dự như bẻ gãy cái tay của ai đó nhĩ?" Khóe miệng của Nặc hơi nhoẻn lên, nói với giọng điệu hào hứng.
"Cô!" Lương Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi, tinh thần càng suy sụp hơn, dáng vẻ phục lòng một cách bất lực lại không cam lòng, "Cô kể đi."
Cô còn cách nào khác đây, miễn là Lạc Xuyên vẫn ở trong tay bọn họ, thì cô cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Cho dù cô có hàng ngàn hàng vạn kế hoạch, nhưng nếu trong số các kế hoạch đó sẽ gây nên dù chỉ chút tổn hại đến sự an toàn của Lạc Xuyên, cô cũng sẽ kiên quyết không sử dụng, kể cả khi hậu quả gây bất lợi với chính cô.
"Đã từng có một cô bé..." Giọng nói thấp âm u từ từ vang lên trong căn phòng quỷ dị.
Đã từng có một cô bé, sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, còn có bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, em rất muốn chơi cùng với mọi người, nhưng người chung quanh đều ngại sức khỏe của em quá yếu nên không muốn tiếp xúc với em. Từ đó em vẫn luôn sống cô độc như thế, cho đến trung học, cho đến khi gặp Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu rất tốt với em, thường xuyên bảo vệ em, cũng chỉ có Lương Tiểu Nhu, sẵn sàng giang rộng vòng tay khi mà những người khác đang quay lưng lại với em, sẽ vuốt đầu em và cười đầy dịu dàng. Cho nên, ở trong lòng cô bé, Lương Tiểu Nhu đã sớm không còn là bạn trung học đơn giản như vậy nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, sự tồn tại của Lương Tiểu Nhu đã trở thành động lực và là mong ước lớn nhất mỗi ngày của em.
Cách thức xưa cũ lại đơn giản, cô bé thích Lương Tiểu Nhy một người thông minh thẳng thắng vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình, lại có phong thái kiêu ngạo giống như một ngôi sao. Nhưng trời sinh em có tính ngại ngùng nên ba năm trôi qua em cũng chỉ lặng lẽ nhìn Lương Tiểu Nhu, cũng không dám mở miệng bày tỏ nỗi lòng của mình. Tới sau khi tốt nghiệp trung học, bởi vì bệnh tim của em tái phái mà đành phải theo người nhà sang Đức chữa bệnh, lại nói với Lương Tiểu Nhu là đi du học nước ngoài. Mà ở nước ngoài, ngoài việc bản thân phải chịu sự hành hạ của bệnh tật, thì cũng là ngày đêm nhung nhớ Lương Tiểu Nhu, chưa từng gián đoạn.
Cô bé trong hoàn cảnh như thế, đã quen biết Nặc Evans, thiên kim của một gia đình danh y có tiếng, tài năng bẩm sinh, tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ khoa ngoại có kỹ thuật cao, kỹ thuật giải phẩu cũng đạt tới mức hoàn hảo. Một lần tình cờ, Nặc gặp được cô bé Giản Lan này, gần như ngay lập tức đã bị vẻ đẹp dịu dàng mỏng manh tiêu biểu của một cô gái phương Đông làm tâm hồn mê mẩn, nên bị ám ảnh sâu sắc. Bác sĩ Evans có phong cách làm việc kiêu căng táo bạo, tâm tư lại cẩn thận kín đáo sau lần gặp thứ hai, đã thực hiện việc tấn công theo đuổi Giản Lan một cách điên cuồng.
Đáng tiếc thay, hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình. Cho dù Nặc biểu hiện thế nào, trong đôi mắt của cô gái phương Đông dịu dàng này cũng không có Nặc. Từ bỏ không phải là phong cách của Nặc, vì thế mà Nặc đã bỏ rất nhiều thời gian để trở thành bạn tri kỷ của Giản Lan, cũng biết người mà cô bé này thật sự thích là ai. Ghen tị thì thế nào, bất lực thì thế nào, nhưng người mình thích lại không thích mình, Nặc còn có thể làm được gì. Hơn nữa, khi Giản Lan ở Đức đến năm thứ năm thì đề xuất chuyện phải về nước, Nặc cũng vui vẻ nói muốn đi cùng.
Nặc biết mục đích về nước của Giản Lan là gì, cho dù Nặc không được phép đi cùng, nhưng vẫn luôn giữ sự nhiệt tình cùng quan tâm đối với Giản Lan sau khi về nước. Giản Lan muốn đi gặp người bạn thân trung học ngày xưa kia, cũng chỉ để gặp thôi; bản thân Nặc mang hai dòng máu Trung Đức lúc nhỏ cũng thường nghe mẹ nói, không có được mới là thứ tốt nhất, chờ sau khi thật sự gặp được rồi, Giản Lan mới có thể nhận ra, ai mới là người tốt với mình nhất.
Nặc cho rằng, lần về nước này của Giản Lan không phải là sự kết thúc, mà là một khởi đầu mới hoàn toàn. Với Giản Lan, hay với bản thân Nặc, cũng là như thế. Nặc cũng thả lỏng để tâm trạng thư giãn, hết lòng bắt đầu chờ đợi Giản Lan trở về.
Nhưng ai biết được, kết quả Nặc chờ lại là cái chết của Giản Lan.
Giản Lan chết rồi, lòng của Nặc cũng chết theo.
"Là cô hại chết em ấy..." Nặc ôm bộ xương, yếu ớt nói. "Cô có biết tôi hận cô nhiều thế nào hay không? Cô khiến cho người con gái tôi yêu nhất chết đi, khiến tôi nếm phải mùi vị đau khổ thế này, cho nên kể từ ngày đó tôi đã bắt đầu thu thập tất cả thông tin về cô, âm thầm chờ đợi, cũng chỉ cũng muốn cho cô nếm thử một chút mùi vị giống y như vậy... Vấn đề là, không nghĩ tới muốn cho người như cô rung động lại khó đến như vậy, rõ ràng là gã bạn trai nước ngoài đầu tiên và cả Sếp Cao cũng đều không phải, cho đến sau này khi Madam Mã xuất hiện, tôi hiểu được, tôi tìm được người mà mình muốn tìm, là người mà chỉ cần tôi tra tấn cô ta thì cô sẽ sống không bằng chết..."
Nghe lời Nặc mới nói, 4 năm trước Giản Lan đã trở về, cậu ấy có tìm đến mình sao? Mà cái chết của cậu ấy, lại có liên quan gì đến mình? Tại sao Nặc lại nói là do mình hại chết cậu ấy?
"Ha ha, xem ra Madam Lương thật đúng là quý nhân hay quên. Cô thật sự không nhớ rõ à?" Nặc thả bộ xương mềm nhẹ của Giản Lan lên giường, lại kéo chăn đắp cho Giản Lan, từ tốn quay trở lại, khom người, nhìn vào mặt Lương Tiểu Nhu, hỏi một cách chậm rãi.
Lương Tiểu Nhu vô cảm nhìn Nặc, khuôn mặt lại hiện lên một chút mất mát, trong một lúc cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cái chết của Giản Lan, thật sự có liên quan đến cô sao?
Nặc từ từ nói: Tháng 11 năm 2008, lúc đó Giản Lan vừa về nước đã vội vàng đi tìm cô, nhưng cô đã đối xử với em ấy như thế nào? Năm lần bảy lượt từ chối lời mời của em ấy cũng không nói đi, thậm chí đến khi bệnh tim của em ấy tái phái cô cũng nhẫn tâm thấy chết không cứu như vậy! Cuộc gọi lúc 2 giờ 27 phút đêm ngày 15 tháng 11, chắc cô cũng còn chút ấn tượng chứ?"
Con ngươi của Lương Tiểu Nhu hơi co lại, phải, cô nhớ tới.
Thật sự có một cuộc điện thoại như vậy.
Giản Lan đầy vui vẻ và hi vọng trở lại Hongkong, đã nghĩ sớm ngày gặp lại Lương Tiểu Nhu, nhưng câu trả lời trước sau vẫn là công việc quá bận không có thời gian. Tuyệt vọng, Giản Lan mang tâm trạng kém một mình lang thang trong đêm. Không may là Giản Lan đã lâu không về Hongkong nên bị lạc đường, đường đi càng lúc càng hẻo lánh, mà Giản Lan vẫn luôn có thói quen vừa đi vừa cúi xuống suy nghĩ, cho đến khi cô ấy tỉnh táo lại thì đã đi đến một đường núi; mà càng không may mắn là, vào đêm đó Giản Lan lại đụng phải một gã có tâm địa tàn nhẫn xử sự độc ác, cũng chính là nghi phạm giết người cuối cùng mà mấy ngày qua Lương Tiểu Nhu đuổi bắt cả ngày lẫn đêm.
Thực tế thì gã nghi phạm đó cũng không làm gì Giản Lan, chỉ là trong quá trình chạy trốn đã đẩy Giản Lan một cái, khiến cho cô ấy không cẩn thận té xuống núi, không may mắn nhất là, bệnh tim của cô ấy lại tái phái. Mà thuốc Giản Lan luôn mang theo trong người vào lúc ngã xuống cũng bị rớt mất, vốn không thể tìm lại được.
Điện thoại cũng sắp hết pin, chỉ có thể dùng để thực hiện một cuộc điện thoại mà thôi, Giản Lan không có gọi cho trung tâm cấp cứu, lại gọi cho người mà cô ấy vẫn luôn nhung nhớ.
Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu đang tập trung đuổi bắt phạm nhân đêm nay đã muốn nổi nóng tới nơi, gã hung thủ này khôn ngoan đáng kinh ngạc, cô đã canh hắn suốt mấy ngày đêm, đến phút chót lại để hắn chạy thoát. Vào lúc đang bực mình không có chỗ trút giận, điện thoại lại vang lên, cúi xuống nhìn là một dãy số xa lạ, thanh tra Lương quyết định nhấn từ chối cuộc gọi. Nhưng số đó lại gọi đến nữa, không nghe thì không hết phiền, cô thật sự không thể không nhấn nghe, nói một tiếng với đồng nghiệp đang mở cuộc họp nhỏ bên cạnh, đi ra ngoài nhận điện thoại.
"Alo, là ai vậy?" Giọng nói của Lương Tiểu Nhu đè nén một sự tức giận.
"Là mình đây, Tiểu Nhu, mình là Giản Lan nè, mình đã hẹn cậu nhiều lần, tại sao cậu vẫn không chịu gặp mình..."
Bên kia truyền đến một giọng nói yếu ớt, nếu như Lương Tiểu Nhu lúc bình thường chắc chắn sẽ nhận ra được sự khác biệt, nhưng trong đầu cô hiện giờ chỉ có mỗi kế hoạch bắt phạm nhân đêm nay, khiến cho cô khó có tâm trạng đi gặp mặt uống trà ôn chuyện xưa với bạn cũ.
"À, là Giản Lan sao, có chuyện gì quan trọng không?" Lương Tiểu Nhu kéo cổ áo sơ mi của mình, nôn nóng nhìn chằm chằm vào đồng hồ, trong lòng lại suy nghĩ kế hoạch tối nay mọi người cẩn thận bố trí đã tiến triển đến giai đoạn nào, nên nói chuyện cũng rất lạnh nhạt.
Tiếng ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, lại vang lên, dường như càng nhỏ hơn. "Tiểu Nhu, cậu, bên cậu bận nhiều việc lắm sao?"
"Ừ, bận lắm, bên mình đang có chuyện gấp phải làm, chờ mình làm xong rồi sẽ gọi lại cho cậu nhé!" Lương Tiểu Nhu nhận được tín hiệu của đồng nghiệp gọi cô, biết có thể người bị tình nghi đã rơi vào bẫy, cho nên liền vội vàng cúp điện thoại, ngay cả bên kia trả lời lại gì cũng chưa kịp nghe.
"Tiểu Nhu, mình rất khó chịu, cậu có thể tới..." Giọng nói của Giản Lan run rẩy, còn chưa nói xong đã bị cúp máy, sắc mặt Giản Lan nhợt nhạt nắm chặt điện thoại trong tay một hồi lâu, khóe miệng từ từ nhoẻn lên một nụ cười kì lạ. Cơn đau ở tim lập tức truyền đến, đầu của Giản Lan cũng từ từ rũ xuống yếu ớt.
Tiểu Nhu, mình rất khó chịu, cậu có thể đến bên cạnh mình hay không?
Giản Lan hồi trung học hay xấu hổ lại ngượng ngùng, khẽ nói.
Ừ, không thành vấn đề, mình tới ngay.
Lương Tiểu Nhu thời niên thiếu mỉm cười, dịu dàng đi đến.
Bước vào trong sinh mạng của Giản Lan, đã rốt cuộc không thể tan biến, cho đến phút cuối nhắm mắt, hiện lên trước mắt Giản Lan cũng là bóng dáng cao gầy rực rỡ sáng chói của Lương Tiểu Nhu.
Đáng tiếc Giản Lan không thể nhìn thấy thêm một lần nào nữa.
Chỉ là có quá nhều sự trùng hợp, lại xen lẫn nhiều bất lực đến thế, vô tình kết thúc đi sinh mạng của một người trẻ tuổi dịu dàng.
"Giờ cô biết rõ rồi đó? Cô nói đi, rõ ràng cô nhận được cuộc điện thoại trước khi chết em ấy gọi cho cô, tại sao cô lại không đi cứu em ấy?! Tại sao cô không hỏi thăm một chút lý do em ấy gọi cô?! Cô có biết khi đó em ấy sắp chết rồi! Cô có biết hay không?! Rõ ràng cô có thể cứu em ấy! Cô rõ ràng có thể cứu mà!!!" Nặc đột nhiên trở nên điên loạn, dùng sức túm cổ áo cô, trong đôi mắt màu xanh nhạt toát lên là tất cả sự tức giận và nỗi hận đã tích tụ nhiều năm qua.
Lương Tiểu Nhu đứng thừ người, mặc cho Nặc nổi cơn điên lắc người mình, sau một lúc, cô cúi đầu nói: "Tôi không biết sẽ như vậy... Tôi cứ nghĩ Giản Lan gọi tới cũng không có chuyện gì gấp, mà khi đó tôi lại đang vội đi bắt nghi phạm, cho nên mới cúp điện thoại, tôi không biết, lại sẽ..."
Kế hoạch đêm đó rất thành công, chờ khi mọi việc xong xuôi cô mới nhớ phải gọi điện thoại lại cho Giản Lan, nhưng điện thoại lại gọi không được. Cô cho rằng Giản Lan trở về Đức, cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau đó, tự nhiên cũng quên mất chuyện nhỏ này.
Sao cô biết được, đó là cuộc điện thoại cuối cùng của Giản Lan.
Tôi không giết người, người lại chết vì tôi.
Lương Tiểu Nhu cuối cùng đã hiểu rõ được toàn bộ sự thật trở nên hoảng loạn, không thể suy nghĩ được gì, cho dù bị Nặc đẩy mạnh một cái, ngã trên mặt đất, cô cũng gục đầu không phản ứng, đau đớn nhắm hai mắt lại.
"Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi. Tôi vốn có thể cứu được cậu ấy..."
"Giờ cô rốt cuộc biết mình sai rồi sao? Nhưng cũng may còn vị bác sĩ có y thuật tài giỏi tôi đây, dựa vào nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, Tiểu Lan cuối cùng cũng được tôi cứu về rồi, ha ha!" Nặc lùi về sau hai bước, đột nhiên cười như điên dại. "Cô xem, Tiểu Lan hôm nay mặc đồ rất đẹp, là tôi tự mình chọn cho... Suỵt, em ấy đang ngủ, cô khẽ thôi, ngàn vạn lần đứng đánh thức em ấy."
Người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh không ai chú ý cũng khẽ lộ ra nét mặt khổ sở không dễ nhận ra.
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, ngẩng đầu, "Nhưng rõ ràng Giản Lan đã chết rồi..."
"Câm miệng! Tiểu Lan không có chết! Em ấy vẫn sống rất tốt, lúc nãy em ấy vừa mới nói chuyện với tôi!" Nặng hung tợn cắt ngang lời cô, trong đôi mắt lóe lên sự điên loạn. Nặc giơ cây súng đã lấy được từ trên người Tiểu Nhu lên, vững vàng nhắm ngay ngực Lương Tiểu Nhu.
"Bây giờ, tôi sẽ cho cô nếm thử một chút, mùi vị của khẩu súng này."
Nặc không chút do dự kéo cò, mà chuyện này xảy ra quá nhanh, Lương Tiểu Nhu cũng không kịp phản ứng.
Nhanh như chớp, một cánh tay trắng mảnh mai dính vết máu duỗi ra từ phía sau, kéo ngực của Lương Tiểu Nhu về, mà viên đạn kia cũng liền bắt sượt qua tóc mái của Lương Tiểu Nhu.
"Tiểu Nhu."
Tiếng nói ấy dường như đã qua mấy kiếp, giống như âm thanh của trời.
Hết Chương 101
Giản Lan đáng thương cũng đáng giận, chỉ tội cho Nặc yêu đến điên và tội cho Lạc Xuyên khi không bị ăn hành =,=