Sau khi Lương Tiểu Nhu nhảy ra, trở mình để giảm nhẹ lực đáp xuống, nhưng cô lại đánh giá thấp con đường nhỏ uốn lượn dưới đường dốc. Khi cô còn chưa kịp lấy thăng bằng, đã nghiêng người ngã xuống.
Đây là một con đường nhỏ rất bí mật, ở phía trên có nhiều tán cây so le che lại, trong tình trạng bình thường rất khó để nhìn ra ngoài. Bất ngờ hơn là là con đường này vừa dài vừa gồ ghề, cả người Lương Tiểu Nhu bị đau. Khó khăn lắm mới lăn xuống dưới được, Lương Tiểu Nhu cong chân lên, kịp thời giữ thăng bằng, quỳ một gối xuống đất, vừa định ngẩng lên nhìn xem đây là đâu, ngay sau đó đã bị một khẩu súng chỉa vào đầu.
Cảm giác đặc biệt quen thuộc, bản thân cô đã gặp phải nhiều lần, và còn trong nhiều nguy hiểm để bảo vệ đồng sự tốt của mình, người này trong khoảnh khắc lại canh một góc độ kì lạ chỉa vào đầu cô.
Người này tính toán thời gian rất tốt, vừa không để cô nhìn thấy người này có bộ dạng như thế nào, lại đồng thời có thể chuẩn xác khống chế được cô.
Tay cầm súng rất chắc chắn, tư thế cũng rất chuẩn. Đầu Lương Tiểu Nhu hơi niễng qua một bên, khẩu súng sau ót cũng lập tức niễng nhẹ theo, đồng thời vang lên một giọng nói trầm khàn.
"Đừng nhúc nhích."
Nghe tiếng thì đây là một người đàn ông trẻ tuổi.
Lương Tiểu Nhu theo lời không cử động, nghe vậy còn lạnh lùng bình tĩnh mà nói: "Yên tâm, tôi sẽ không lộn xộn. Nhưng ít nhất anh cũng nên nói cho tôi biết chúng ta phải đi đâu?"
"Đi theo tôi thì sẽ biết. Bây giờ..." Người đàn ông này dùng súng đẩy đầu của cô, "lấy miếng vải này bịt mắt cô lại, sau đó đứng lên." Lương Tiểu Nhu ngoan ngoãn dùng miếng vải đen bịt mắt mình lại, sau đó đứng dậy.
Cô cảm giác được người đàn ông này dễ dàng lấy đi khẩu súng bên hông và striger G8 giấu ở trong giày cô rồi, chuyện này cũng trong dự liệu. Nhưng rồi người này dừng lại ở trước mặt cô rất lâu. Hắn cao hơn cô, cô có thể cảm giác được hơi thở nhẹ dường như khó nhận ra của hắn ở cổ cô, cô đoán rằng người này chắc đang cúi xuống kiểm tra cái gì đó.
Nội tâm Lương Tiểu Nhu căng thẳng.
Một cơn đau đến từ vị trí xương quai xanh, Lương Tiểu Nhu cắn răng, kêu khẽ.
Người này cầm trong tay một vật thể màu đen nhỏ dính máu tươi, giọng nói trầm khàn lạnh nhạt mang theo chút khen khợi và nhạo báng. "Thật không hổ danh Madam Lương của Tổ Trọng án, có thể nghĩ ra cách giấu máy định vị trong cơ thể dưới xương quai xanh. Lúc gắn vào chắc chắn phải rất đau, bây giờ bị tôi lấy ra chắc càng đau hơn ha? Đúng là thật khó để nhận ra, trước đó cô nghe lời như vậy, là vì cô đã chuẩn bị hết cả rồi. Đám đồng nghiệp của cô, vốn đã bị bỏ lại."
"Quả nhiên, xứng đáng đối thủ của tôi." Người này dường như đang nói thầm.
Những lời này nghe có chút kì lạ, ngươi đàn ông có ánh mắt âm hiểm tàn bạo này thật sự biết mình?
Trong đầu Lương Tiểu Nhu mơ hồ hiện lên nghi vấn, ngoài mặt không lên tiếng, lại âm thầm thở dài.
Máy theo dõi siêu nhỏ này vừa mới phát triển không bao lâu, vẫn còn chưa lưu thông trên thị trường, thậm chí trong tổ cũng ít người biết. Mà vào sáng hôm nay, sau khi cô và A Sâm bàn bạc xong thì mới quyết định dùng kỹ thuật y học chuyên nghiệp của A Sâm, rạch lớp da mỏng bên ngoài cơ thể của cô, rồi nhét máy theo dõi này ở dưới da, chôn rất cạn nhưng người bình thường vốn không thể nhìn ra, mà đầu còn lại của định vị này được để ở Tổ Trọng án.
Về phần đội quân mà Thẩm Hùng và Tiểu Thắng dẫn theo, thật sự chỉ để làm cho bọn họ nhìn, nhưng tất cả lại dễ dàng bị nhìn thấu.
Lương Tiểu Nhu mím môi, những người này càng khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Người đàn ông dùng dây thừng trói ngược tay cô lại, để súng sau lưng đẩy cô đi, bước chân vững vàng mạnh mẽ, hẳn là người có tập võ.
Lương Tiểu Nhu bị bịt mắt, cố gắng dùng các giác quan còn lại ghi nhớ cô đã quẹo qua quẹo lại bao nhiêu con đường. Sau khoảng hai mươi phút đi tới đi lui, cô cảm giác mình bị đưa đến một nơi xa xôi hẻo lánh, dường như đi qua rất nhiều căn phòng, cuồi cùng dừng lại.
Người đàn ông dùng súng đẩy cô, Lương Tiểu Nhu bị đẩy mạnh vào một căn phòng, sau đó hắn liền đi mất, lúc này có một bàn tay với mùi thơm nhẹ dịu dàng mở khăn che mắt cô.
Lương Tiểu Nhu mở mắt nhìn, sau khi thích ứng với ánh sáng, đầu tiên quan sát hoàn cảnh xung quanh theo thói quen. Bây giờ cô đang ở trong một căn phòng khá rộng, ở cách xa có một chiếc giường, trên giường hình như có người đang nằm, nhưng bởi vì bị che bởi một bức màn nên nhìn thấy không rõ ràng. Cách cô không xa có đặt một chiếc bàn thí nghiệm, trên bàn bày rất nhiều dụng cụ y khoa bằng inox phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Cuối cùng, cô đưa mắt về, nheo mắt nhìn chủ nhân của cái tay kia.
Đeo gọng kính trắng mỏng, mặt áo dài màu trắng, cơ thể mảnh mai của cô gái giống như hơi run rẩy, ánh mắt mông lung phức tạp nhìn theo hướng của cô. Lương Tiểu Nhu cười mỉa mai, đúng là khuôn mặt gần gũi thân thiết với cô nhất mà trước đây trong một khoảng thời gian cô hay gặp.
"Đúng thật là cô." Lương Tiểu Nhu từ từ nói ra từng chữ từng chữ, "Giản, Lan."
Khóe mắt Giản Lan khẽ giật, "Tiểu Nhu, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp? Có sao?" Lương Tiểu Nhu lạnh lùng giễu cợt, thái độ khinh miệt. "Trước đó vài ngày không phải chúng ta mới gặp trong hôn lễ của Thinh Thinh sao? Không nghĩ tới cô ngược lại nhớ tôi đến vậy, cho nên mới kêu người bắt trói tôi lại đây, dẫn dụ tôi? Bây giờ tôi đã đến theo chỉ định của cô rồi, cô thả chị ấy đi."
Giản Lan rụt người về, hình như rất sợ Lương Tiểu Nhu như vậy. "Không, không phải chủ ý của mình. Mình chỉ muốn nhìn xem cô gái mà cậu thích rốt cuộc là người như thế nào thôi, mình không phải muốn ngược đãi cô ấy, thật sự!"
Giản Lan từ từ đến gần, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lương Tiểu Nhu. "Nhưng không nghĩ tới, cậu thật sự đến đây... Thật sự là cậu, rõ ràng là cậu..."
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, cố nén không tránh đi.
Trong lúc vẫn còn chưa rõ ràng mọi thứ, và nhất là khi Lạc Xuyên còn trong tay bọn họ, chọc giận Giản Lan sẽ là một lựa chọn không khôn ngoan.
"Mình đã nhiều lần nhìn hình của cậu rồi nghĩ đến khi nào mới có thể nhìn thấy cậu, rất muốn rất muốn, từng ngày cứ thế trôi qua... Mình biết mình không xứng với cậu, mình cũng không dám hi vọng xa vời rằng mình sẽ có được cậu, nhưng chỉ cần có thể lặng lẽ chờ đợi bên cạnh cậu là đủ rồi... Tiểu Nhu, cậu có biết mình yêu cậu nhiều đến thế nào hay không? Cậu chắc chắn không biết, nhưng tại sao lần đó cậu lại không đến, cậu có biết mình vẫn luôn chờ cậu...?"
Giản Lan ngẩng lên nhìn cô, trong mắt bi thương.
Lương Tiểu Nhu vốn vẫn luôn lắc cổ không muốn tiếp xúc với Giản Lan, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt Giản Lan cũng ngẩn ra. Cái nhìn này, tràn ngập yêu thương và đau xót vô tận, không tồn tại dù chỉ một chút giả dối.
Cô ấy, thật sự thích mình đến thế sao?
Nhưng tình yêu say đắm không thể giải thích này bắt đầu từ đâu, tại sao lúc trung học mình không hề cảm giác được một chút gì. Cả khoảng thời gian thầm lặng, phần tình cảm này trong hoàn cảnh thế nào lại kéo dài đến vậy? Giản Lan sao lại thích mình đây?
Lương Tiểu Nhu nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao lại muốn làm tổn thương Lạc Xuyên, chị ấy là vô tội mà, cô cần gì phải thông qua cách này? Cô không sợ tôi sẽ hận cô sao?"
"Mình không biết, cách này cũng là do Nặc nói cho mình biết, Nặc nói chỉ có cách này, cậu mới có thể hoàn toàn hết hi vọng với cô ấy, do đó trong lòng sẽ chỉ còn một mình mình thôi." Giản Lan lắc đầu, cắn môi trả lời.
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, "Người tên Nặc này rốt cuộc là..."
Giản Lan càng tới gần cô hơn, chôn đầu ở cổ cô, cọ xát đầy trìu mến, lại vô tình cọ vào vết thương ở xương quai xanh của cô. Lương Tiểu Nhu khẽ rít lên. Giản Lan nhìn thấy, đau lòng lại nhanh chóng liếm nơi đó, Lương Tiểu Nhu nhíu mày, "Này!"
Lương Tiểu Nhu thât sự không chịu được người khác đụng chạm mình nên có ý định nhích người đi, lại cảm giác được ở xương quai xanh bị một thứ sắc nhọn khác xuyên qua rất đau đớn, đau đến thấu xương.
Giảng Lan ngẩng lên, trên môi còn dính vết máu, thế nhưng lại làm cho gương mặt xinh đẹp trông càng thêm quyến rũ quỉ dị. Giản Lan vươn đầu lưỡi liếm môi của mình, khóe miệng nhếch lên cười, nhướng mắt nhìn Lương Tiểu Nhu, "Bị tôi cắn có cảm giác thế nào?"
Trong mắt Lương Tiểu Nhu chợt lóe lên ánh sáng, cẩn thận quan sát Giản Lan, nói một cách chắc chắn: "Cô không phải Giản Lan."
'Giản Lan' mỉm cười, lôi một chiếc khăn tay từ trong túi ra chậm rãi lau đôi môi của mình, "Dĩ nhiên tôi không phải em ấy."
"Vậy cô là ai?" Lương Tiểu Nhu nhìn cô ta hỏi.
"Madam Lương thông minh như vậy, không ngại đoán thử sao." 'Giản Lan' lúc này cùng với cô gái nhu nhược dịu ngoan ban nãy rõ ràng là hai người, chất giọng trầm thấp ranh mãnh, ánh sáng toát ra từ trong đôi mắt cũng mang theo ba phần lãnh ý bảy phần vô tình.
"Cô là... Nặc." Lương Tiểu Nhu chậm rãi nói.
"Ha ha." Nặc cúi đầu mà cười hai tiếng, khẽ vỗ tay. "Ừ, Madam Lương đúng là Madam Lương, đoán một lần đã trúng ngay. Suỵt." Nặc làm động tác đừng lên tiếng, dịu dàng nói: "Em ấy còn đang ngủ, cô đừng đánh thức em ấy có biết không? Nếu cô còn dám làm cho em ấy khổ sỡ nữa, tôi lập tức giết chết con đàn bà mà cô yêu kia."
"Lạc Xuyên chị ấy rốt cuộc đang ở đâu? Các người cuối cùng muốn làm cái gì?!" Nhắc tới Lạc Xuyên, thái độ của Lương Tiểu Nhu liền thay đổi.
"Đừng nóng vội, tôi còn muốn chơi đùa với cô một chút." Nặc gõ vách tường, một người đàn ông ngay lập tức đi vào. Từ tiếng bước chân có thể đoán được hẳn là người đàn ông trước đó đã đưa Lương Tiểu Nhu tới đây. Lương Tiểu Nhu nghiêng đầu quay đầu lại theo tiềm thức, một người đàn ông cao lớn, đội mũ trùm, mặt bị che đi không nhìn thấy rõ, nhưng hơi thở trên người hắn lại khiến cho cô cảm thấy rất quen thuộc, dường như trước đây đã từng đối đầu với nhau.
Rốt cuộc là ở đâu? Tại sao mình lại không có ấn tượng vậy?
Vào lúc Lương Tiểu Nhu âm thầm suy nghĩ, người đàn ông đó theo chị thỉ của Nặc đi đến bên người Lương Tiểu Nhu, rõ ràng là đang nhìn cô. Lương Tiểu Nhu nhìn chằm chắm hắn, hắn lại không có bất kì hành động gì, chỉ đứng thẳng dậy, rũ mắt xuống.
Lương Tiểu Nhu ước tính nếu cởi trói ở tay được thì cô nắm chắc được vài phần thắng, nhưng tình thế trước mắt, cô cùng lắm chỉ chống đỡ được người này, chứ không nói đến Giản Lan có hai nhân cách kia, và cô càng không biết Lạc Xuyên bị nhốt ở đâu.
Chẳng lẽ, cuối cùng vẫn chỉ có thể nghe theo bọn họ hay sao?
Mà người tên Nặc này, có thật sự là nhân cách thứ hai của Giản Lan hay không?
Lương Tiểu Nhu bất lực dời tâm tư về lại trên người Nặc, lại nhìn thấy một hình ảnh khiến cô vô cùng khiếp sợ.
Nặc từ từ tháo kính xuống, đeo găng tay cao su, không biết đã thoa chất lỏng gì lên mặt, sau đó từ từ, chậm rãi, từng chút một kéo lớp da mặt mình xuống.
Giống như trong phim truyền hình cổ trang cũng thường xuyên sẽ quay cảnh này, nhưng bây giờ lại rõ ràng chân thật hiện ra trước mắt cô. May là Lương Tiểu Nhu cũng xem quen rồi, nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Da mặt tháo xuống là một gương mặt trông càng xinh đẹp hơn, màu da vẫn trắng mịn như vậy, trông càng khỏe mạnh hơn nhiều so với gương mặt ốm yếu nhợt nhạt của Giản Lan, đôi mắt khi tháo kiếng xuống càng sáng ngời, một đôi mắt có lai nhẹ màu lam, là một người hoàn toàn xa lạ.
Thật sự giống y như mặt nạ.
Dường như Nặc rất quý trọng lớp da mặt vừa tháo xuống, cẩn thận ngâm nó vào lớp chất lỏng đậm màu có mùi cay nồng trong một chiếc lọ thủy tinh trong suốt. Da mặt xinh đẹp thuộc về Giản Lan nổi trên mặt nước, nhìn từ xa trông càng quị dị ghê rợn.
Lòng Lương Tiểu Nhu nhiều hoảng hốt lại hoang mang, nếu không phải là Giản Lan, vậy thì cô ta là ai? Là Nặc sao? Nhưng tại sao trước đó cô ta lại giả trang thành Giản Lan, hơn nữa lại còn giả rất chân thật?!
Cô gái này rốt cuộc là ai đây?
Giản Lan thật sự đang ở đâu?
"Tiểu Lan, em xem ai tới? Là Lương Tiểu Nhu mà em thích nhất, rốt cuộc tôi cũng đã đưa cô ta đến trước mặt em rồi, em dậy nhìn xem... Tôi làm nhiều chuyện như vậy, em có hài lòng không? Em mau dậy nhìn tôi đi, lần này tôi muốn cho em biết, cuối cùng ai mới là người yêu em nhất..."
Nặc khẽ nói xong, mất đi vẻ hung ác nham hiểm vừa rồi, trong giọng nói chứa đựng nhiều yêu thương và dịu dàng. Nặc khẽ đi tới trước giường, xoay người ôm lấy bóng người nằm trên giường, nhẹ nhàng nhấc người đó lên ôm đi tới trước mặt Lương Tiểu Nhu. Cho đến khi Lương Tiểu Nhu nhìn thấy rõ ràng người được Nặc ôm, vô cùng ngạc nhiên.
Hèn gì có thể nhẹ nhàng ôm lên, bởi vì đó đơn giản không phải là một người, đó chẳng qua chỉ là một bộ xương.
Một bộ xương hoàn chỉnh, rõ ràng là xương của con người.
Một bộ xương mặc quần áo thoải mái của con người.
Nặc ôm ấp bộ xương, nét mặt ấm áp dịu dàng, nghiêng đầu hôn lên hốc mắt của hộp sọ. Vốn nơi đó phải có một đôi mắt, mà bây giờ rõ ràng chỉ có hai lỗ đen lớn, Nặc lại nhắm mắt hôn triền miên, giống như đang say đắm hôn người yêu.
Nặc thủ thỉ, giọng nói đặc biệt mềm yếu.
"Tiểu Lan, em đừng sợ, hôm nay tôi sẽ cho Lương Tiểu Nhu mà em vẫn luôn nhớ nhung mãi mãi ở bên cạnh em."
Hết Chương 100
Thoáng cái chỉ còn vài chương ~