"Vô Ưu, muội làm sao vậy?" Chiêu Hoài Thái Tử cúi đầu, nhìn về phía muội muội khóc không thành tiếng trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, được rồi, có việc gì nói đi, đừng khóc."
Vô Ưu công chúa vẫn khóc không ngừng, chỉ nghẹn ngào, "Gi•ết......, gi·ết Trưởng Tôn Hi."
Nha đầu này không phải là điên rồi chứ? Hứa Giới ở bên cạnh nghe được sắc mặt khẽ biến, lại không thể khiển trách, không khỏi trầm mặt. Bởi vì sự tình liên quan đến cháu ngoại gái, không tiện rời đi, hỏi: "Công chúa điện hạ, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Có phải.... trong đó có gì hiểu lầm hay không? Ngươi nói ra, mọi người cũng có thể đắn đo một chút."
Vừa rồi Vô Ưu công chúa rút đầu vào lòng ngực ca ca, không chú ý đối diện là Hứa Giới, chỉ cho là môn khách của Đông Cung, trước mắt nhận ra giọng đối phương, không khỏi hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, phẫn nộ khóc ròng nói: "Hiểu lầm?! Đều là mầm họa ngươi nuôi lớn! Nàng, nàng, nàng hại ta......" Ngẩng đầu nhìn về phía ca ca, nhịn không được lại gào khóc một hồi.
Chiêu Hoài Thái Tử ngờ vực, chẳng lẽ lại là Hứa Tường xúi giục Vô Ưu, đến làm khó Trưởng Tôn Hi? Không đúng a, mấy ngày nay Trưởng Tôn Hi bị Giang Lăng Vương quấn lấy, người ở Phiếm Tú Cung, sao có thể gặp Vô Ưu được? Không biết trong đó có khúc chiết gì. Trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị vô cùng, lại lo lắng, hỏi: "Vô Ưu, muội nói chuyện gì trước đi đã?"
Vô Ưu công chúa vừa rồi đi tìm Hứa Tường, nghe nàng nói tin tức kinh thiên động địa "Bên trong nhân sâm của Trưởng Tôn Hi có bỏ thuốc không mang thai được, thế cho nên hại hai người chúng ta", sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay mất. Không kịp cân nhắc tỉ mỉ, phản ứng đầu tiên chính là chạy tới tìm ca ca khóc lóc kể lể, tìm ca ca giúp mình báo thù.
Bây giờ thấy ca ca, không khỏi phẫn nộ đan xen uất hận, khóc xong một trận mới nghẹn ngào.
"Tới đây." Chiêu Hoài Thái Tử bưng nước trà cho nàng, "Uống miếng nước trước, giọng nói muốn khàn rồi kìa." Hắn cũng không đặc biệt chú ý mấy tin tức này lắm, cho rằng nhiều lắm là nữ hài tử cãi nhau, mỉm cười dỗ dành: "Đừng nóng vội, chậm rãi nói, ca ca sẽ làm chủ cho muội."
Vô Ưu công chúa thút tha thút thít, uống hết chén trà, vẫn còn nghẹn ngào, đôi mắt sưng đỏ như quả đào.
Chiêu Hoài Thái Tử và Hứa Giới đều là người rất có kiên nhẫn, đều chờ nàng bình phục cảm xúc.
Sau một lúc lâu, Vô Ưu công chúa mới như là xả hết cơn giận, quay đầu nhìn về phía ca ca, bẹp cái miệng nhỏ nói: "Trưởng Tôn Hi nàng bỏ thuốc trong nhân sâm, ta......, ta và Tường tỷ tỷ đều ăn." Nước mắt "Lộp bộp, lộp bộp" rớt xuống, "Hai chúng ta......, rốt cuộc, không bao giờ có thể sinh tiểu bảo bảo được nữa, ô ô......"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử và Hứa Giới đều đại biến.
Hứa Giới vội vàng hỏi: "Nhân sâm? Nhân sâm nào?" Hắn không tin, cháu ngoại gái đơn thuần lương thiện như vậy, sao làm ra chuyện ác độc này được, "Linh Tê tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này! Công chúa điện hạ, ngươi nói rõ ràng một chút."
"Còn muốn nói rõ như thế nào nữa!" Vô Ưu công chúa thét to: "Chính là cháu ngoại gái ngươi, hại ta, ta......, ta nhất định phải gi·ết nàng! Băm nàng thành thịt vụn, băm thành bùn, cho chó ăn!"
Muội muội không thể mang thai? Ánh mắt Chiêu Hoài Thái Tử trong trẻo vô cùng, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh dường như ẩn chứa tức giận, như thanh ki•ếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, giây lát nữa sẽ đoạt thủ cấp người ở ngoài ngàn dặm! Hắn mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, ngược lại nói: "Vô Ưu, loại chuyện này cũng không phải chuyện đùa, không được nghe gió đoán mưa."
"Là thật sự!" Vô Ưu công chúa khóc ròng nói: "Tường tỷ tỷ nói với ta, nàng, nàng cũng không thể sinh tiểu bảo bảo......"
Hứa Giới nghe được tâm loạn như ma, "Này......, đây là có chuyện gì?"
Chiêu Hoài Thái Tử không chịu cứ tin tưởng như vậy, muội muội thật sự không thể mang thai, cũng có khả năng là Hứa Tường châm ngòi ly gián. Lập tức gọi cung nhân, "Mau đi, truyền thái y lại đây." Tiện đà lại gọi lại, "Từ từ! Vẫn nên gọi Chương đại phu trong phủ lại đây một chuyến."
Hắn là trữ quân một quốc gia, Đông Cung cũng có đại phu cả ngày tọa trấn.
Chuyện Vô Uu công chúa có thể mang thai hay không, sự tình cơ mật, tự nhiên không tiện nháo đến mọi người đều biết. Rất nhanh, Chương đại phu đã chạy như bay tới. Vì thấy Vô Ưu công chúa khóc đến hai mắt sưng húp, trong lòng lo sợ, không biết xảy ra chuyện gì. Đợi Chiêu Hoài Thái Tử báo bắt mạch bình an cho Vô Ưu công chúa, hắn càng khẩn trương, tay bắt mạch cũng nhịn không được hơi hơi phát run.
Sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử âm trầm, nói: "Cẩn thận, đừng sai sót." Ẩn ý là làm lỗi thì có thể đi tìm ch·ết.
"Dạ vâng." Chương đại phu khẩn trương đồng ý.
Tâm tình Vô Ưu công chúa càng khẩn trương hơn cả hắn, trong lòng cũng hy vọng, việc này chưa chắc cũng không đến mức như vậy. Còn nhớ rõ, ngày đó mình uống canh nhân sâm không nhiều lắm, có lẽ......, trúng độc không quá sâu? Nếu không nữa thì, còn có thể chậm rãi điều dưỡng, chắc có thể giải quyết dứt khoát.
Chương đại phu tinh tế bắt mạch trong chốc lát, rồi cho nàng thay đổi tay, lại bắt mạch một lát.
"Như thế nào?" Chiêu Hoài Thái Tử nôn nóng hỏi.
Chương đại phu chậm rãi quỳ xuống.
Chiêu Hoài Thái Tử vừa thấy đã biết tình hình không tốt, không khỏi nhắm mắt lại, nỗ lực bình ổn dòng khí sôi sục không thôi trong lòng, sau đó mới mở mắt nói: "Nói đúng sự thật, cô đang nghe. Chỉ cần ngươi chẩn bệnh không có sai, mặc kệ là kết quả gì, cô đều không trách ngươi." Cuối cùng nhịn không được đề cao âm điệu, "Nói mau!"
Chương đại phu sợ tới mức không dám ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Công chúa điện hạ nội cung hàn, tựa hồ......, tựa hồ bị dược vật nào đó gây ra, chỉ sợ tương lai khó có thể mang thai." Không dám nói đến rơi đầu, "Chỉ cần.... chỉ cần chậm rãi điều dưỡng."
Chiêu Hoài Thái Tử vừa nghe cách nói chuyện này của hắn, tâm đều lạnh thấu.
Vô Ưu công chúa còn đang sốt ruột nói: "Ngươi là nói, bệnh này của ta vẫn có thể điều dưỡng tốt?" Đúng rồi, trong cung có nhiều thái y danh y như vậy, mình muốn ăn dược liệu gì đều có, chưa chắc không thể trị. Trong lòng nàng sinh ra một tia hy vọng, cao hứng nói: "Chương đại phu, ngươi mau đưa phương thuốc, nếu trị hết, ta sẽ thưởng lớn."
Chương đại phu sao có thể cam đoan chữa khỏi cho nàng? Nhưng lại không dám nói lời thật, chỉ cúi đầu không nói.
Chiêu Hoài Thái Tử thương tiếc nhìn nhìn muội muội, ôm nàng vào trong ngực, sau đó nói: "Chương đại phu, ngươi đi xuống viết phương thuốc trước đi."
Chương đại phu kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chiêu Hoài Thái Tử đưa một ánh mắt sang, trầm giọng nói: "Còn không mau đi?" Vì dỗ dành muội muội, lại nói: "Mặc kệ là kỳ trân diệu dược, đồ vật khó bao nhiêu, chỉ cần viết phương thuốc, cô cho người đi tìm về cho Vô Ưu."
Chương đại phu biết hắn đây là đang dỗ người, không dám vạch trần, "Dạ vâng." lập tức lui xuống.
Vô Ưu công chúa đầy mặt vui sướng ngẩng đầu, "Thái Tử ca ca, huynh yên tâm, lần này mặc kệ thuốc có đắng cỡ nào khó uống ra sao, ta đều sẽ không nhíu mày." Tuy rằng với nàng mà nói, mang thai sinh con là chuyện hơi sớm. Nhưng đây liên quan đến chuyện đại sự hạnh phúc cả đời nữ nhân, tự nhiên hiểu được, chỉ ngóng trông có thể mau khỏi hẳn.
Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nói: "Vô Ưu của chúng ta cũng hiểu chuyện."
Trong lòng Vô Ưu công chúa thoải mái vô cùng, tiện đà lại bực bội, "Mặc dù bệnh của ta có thể điều dưỡng trị liệu, cũng không thể buông tha Trưởng Tôn Hi! Thái Tử ca ca, huynh nhất định phải thay ta gi·ết nàng!"
Hứa Giới vội la lên: "Công chúa, trong này khẳng định có hiểu lầm......"
"Đại dượng đừng nóng vội." Chiêu Hoài Thái Tử xua xua tay, ý bảo trước đừng nói chuyện, sau đó nhìn về phía muội muội hỏi: "Vô Ưu, vừa rồi muội nói nhân sâm nào, chuyện cụ thể như thế nào? Muội nói rõ ràng thử xem."
Vô Ưu công chúa hiện tại cho rằng bệnh của mình có thể trị, không còn hoảng loạn như trước, chỉ còn một bụng tức giận.
Vẻ mặt căm giận nói: "Vốn là Đại Cô mẫu tặng Thái Tử Phi một cây nhân sâm 300 năm, kết quả không biết làm sao, bị đứa tai tinh Trưởng Tôn Hi kia lấy đi. Trước đó không phải phụ hoàng trách phạt ta, cấm túc ta hay sao? Tường tỷ tỷ tức giận, nên đi tìm Trưởng Tôn Hi lý luận, kết quả thấy được nhân sâm kia, liền thuận tay mang trở về." Nói đến chỗ này, không khỏi hối hận buồn bực một trận, "Lúc ấy Tường tỷ tỷ cũng là hảo tâm, cho người nấu canh sâm, kêu ta uống cùng nàng."
Giọng Vô Ưu công chúa căm hận nói: "Không nghĩ tới, Trưởng Tôn Hi lại hạ thuốc vào nhân sâm!"
Sắc mặt Hứa Giới tức khắc đại biến, "Ngươi nói là, nhân sâm kia vốn của Phần Quốc trưởng công chúa?! Không, không......" Ký ức rời rạc trong trí nhớ, ngày đó......, mình thấy thị nữ phủ công chúa đi ra ngoài, hỏi thêm vài câu. Lúc ấy thị nữ rõ ràng nói chính là, "Trưởng công chúa điện hạ nghe nói biểu tiểu thư ở trong cung bị kinh hách, cho nên đưa cây nhân sâm 300 năm qua đó, cho biểu tiểu thư nấu canh sâm an thần."
Lúc ấy Linh Tê mới bị Sở vương b·ắt c·óc, đích xác bị kinh hách, mình cũng không nghĩ nhiều.
Ai ngờ được, độc phụ kia lại bởi vì Linh Tê biết chuyện xấu của nàng ta, nên mới ra tay! Đúng rồi, thứ hạ trong nhân sâm, khẳng định chính là Phần Quốc trưởng công chúa hạ! Nàng ta đưa cho Linh Tê ăn, muốn hại nàng cả đời cũng không sinh được hài tử.
Hứa Giới nghĩ đến đây, không khỏi tức giận đến cả người phát run.
Vô Ưu công chúa thấy thế lại cười lạnh, "Nhớ tới cái gì? Hừ, đừng nói ngươi đã sớm biết âm mưu của Trưởng Tôn Hi! Thậm chí thuốc kia chính là do ngươi tìm tới đi."
"Vô Ưu!" Chiêu Hoài Thái Tử quát lớn nói: "Không được nói bậy."
Sắc mặt Hứa Giới trắng bệch, cười ha hả, "Nhân sâm đó......, là Phần Quốc trưởng công chúa đưa cho Linh Tê."
"Cái gì?" Vô Ưu công chúa nghe vậy hoa dung thất sắc, không thể tin tưởng, "Nhân sâm là Đại Cô mẫu đưa cho Trưởng Tôn Hi? Chẳng lẽ là Đại Cô mẫu chuẩn bị hại nàng, kết quả......, kết quả bị Tường tỷ tỷ không cẩn thận lấy đi, hại ngược lại chúng ta."
Đúng rồi, lần đó lúc Tường tỷ tỷ sinh bệnh, Đại Cô mẫu tiến cung đến thăm nàng, sau đó không biết như thế nào lại té xỉu. Mình cũng có hỏi Tường tỷ tỷ, nàng nói nàng cũng không rõ, vừa mới nói chuyện nhân sâm Đại Cô mẫu liền hôn mê b·ất t·ỉnh. Lúc ấy nàng còn rất tức giận, nói là Đại Cô mẫu bất công, mình ăn có một cây nhân sâm cũng không vui.
Chẳng lẽ nói, Đại Cô mẫu đã sớm biết nhân sâm có vấn đề? Còn thuốc kia thật là do Đại Cô mẫu hạ cho Trưởng Tôn Hi ăn? Từ từ, trong đầu loạn quá, đau đầu quá, dường như loạn thành một nùi.
Chiêu Hoài Thái Tử trầm mặc không nói một hồi.
Hứa Giới nói, nghĩ chắc hơn phân nửa là thật sự. Đại Cô mẫu chuẩn bị nhân sâm có thuốc, đưa đến cho Trưởng Tôn Hi ăn, kết quả Trưởng Tôn Hi còn chưa kịp ăn, trùng hợp đã bị Hứa Tường lấy đi.
Rốt cuộc Trưởng Tôn Hi chỉ là đứa bé mồ côi, lấy đâu ra lá gan đi hại Hứa Tường? Huống hồ nàng làm sao biết Hứa Tường muốn tới, làm sao kết luận Hứa Tường nhất định phải lấy nhân sâm đi? Nếu thật sự do nàng động tay động chân, không duyên cớ đưa cho Hứa Tường, Hứa Tường há chẳng nghi ngờ? Há có thể ngốc tự mình ăn hết? Tất nhiên là Phần Quốc trưởng công chúa hạ thuốc.
Chiêu Hoài Thái Tử kêu Ngụy Đình An lại đây, phân phó: "Đi hỏi một chút, có phải Phần Quốc trưởng công chúa có đưa ra một cây nhân sâm, nói là cho Trưởng Tôn tư tịch dùng bồi bổ thân thể hay không."
Hắn là chủ nhân Đông Cung, khắp nơi Đông Cung đều có tai mắt hắn.
Chỉ chốc lát sau Ngụy Đình An chạy trở về, "Đúng vậy, xác định có việc này."
"Sao có thể?!" Vô Ưu công chúa giật mình, tiện đà hét lên, "Sao có thể, sao lại như thế này?" Truy tìm căn nguyên, vậy mà lại do Đại Cô mẫu hại người không thành, ngược lại hại mình cùng Hứa Tường! Này... này... tính là cái gì?! Không khỏi khóc lên.