“Phốc……!” Trưởng Tôn Hi phun miệng trà đi ra ngoài, sặc sụa nói: “Khụ, khụ khụ……, ngươi đừng nói bừa, được không?” Cái gì kêu là mình thích hoàng đế? Lời này nếu truyền ra ngoài, không nói cái khác, ngay cả Phiếm Tú Cung đều không cần rời khỏi.
“Vậy ngươi còn……”
“Còn cái gì còn? Đừng nói hươu nói vượn.”
“Vừa rồi Thất hoàng huynh nói với ngươi cái gì? Các ngươi nói lâu như vậy.”
“Không có gì, đi một chút, ăn cơm đi.”
“Nhưng mà……”
“Không nhưng gì hết.” Trưởng Tôn Hi đẩy hắn đi phòng kề, ngưng hẳn đề tài.
Đối với hôn sự của mình, trong lòng kỳ thật không để ý lằm.
Cứ như vậy đi, hoàng đế coi trọng mình muốn thu thì thu. Hoàng đế không tính động tới mình, vậy cả đời ở Ngự Thư Phòng làm gái lỡ thì, còn đỡ hơn phải gia nhập tuồng diễn thê th·iếp tranh phong làm chi. Chờ đến lúc mình già rồi, dung nhan lụi tàn, Sở vương cũng không có khả năng vẫn còn hứng thú, chỉ sợ đã sớm quên đến trên chín tầng mây rồi.
Hơn nữa, không phải hắn muốn làm ca ca mình sao? Cứ để mặc hắn làm tốt.
Trong lòng ngược lại có chút kỳ quái, hôm nay Phiếm Tú Cung nháo ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không thấy Hoàng quý phi xuất hiện. Giang Lăng Vương là nhi tử nàng, làm mẫu thân như vậy cũng không tránh khỏi quá vô tâm rồi chứ.
Thôi, quản có được đâu.
Trưởng Tôn Hi yên tĩnh, không khỏi lại nghĩ đến án treo bên phía Thái Tử Phi, trong lòng bất ổn.
Trong lòng Hứa Tường cũng bất ổn.
Từ trước đó vài ngày sau khi mẫu thân bị bệnh, liền trở nên quái quái. Không còn để ý đến mình, cũng không thích nói chuyện với mình, thậm chí khi mình nhìn đôi mắt nàng, nàng còn có chút né tránh. Luôn cảm thấy, mẫu thân có chuyện gì gạt mình, hơn nữa như cố ý hay vô tình xa cách mình.
Trong lòng nàng thật vô cùng bực bội, lại tức giận, ---- mẫu thân quả nhiên là thương tỷ tỷ, tỷ tỷ làm Thái Tử Phi, hiện tại tỷ tỷ mang thai, mẫu thân đã hoàn toàn quên mất mình.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Một thị nữ chạy tiến vào, thấp giọng nói: “Nghe nói, trưởng công chúa điện hạ tìm một quan môi.”
“Quan môi?” Hứa Tường đầu tiên là không hiểu được, tiện đà bừng tỉnh, ---- tỷ tỷ đã làm Thái Tử Phi, lại không có tỷ muội khác, mẫu thân tìm quan môi khẳng định là làm mai cho mình! Mẫu thân muốn gả mình gả cho ai? Trong lòng hoang mang r·ối l·oạn, bí mật vẫn luôn giấu trong lòng kia, chỉ sợ sắp hỏng rồi.
“Tiểu thư?”
“Câm miệng!” Hứa Tường chưa từng có giây phút nào hoảng loạng như vậy, vội vàng đứng dậy, một đường thở hồng hộc chạy đến, lén từ cửa sau đi vào viện mẫu thân. Bà tử trông cửa thấy nàng, còn cười nói: “Tứ tiểu thư, sao lại vào từ cửa sau vậy? Trưởng công chúa điện hạ……”
Hứa Tường làm gì còn thời gian để ý tới? Xuyên qua hành lang, theo đường nhỏ, một đường vòng đến mặt sau phòng của mẫu thân. Vừa dặn dò thị nữ của mình đi quấn lấy mấy tiểu nha đầu chờ lệnh ở hậu viện, vừa rón ra rón rén đi vào chân tường dưới cửa sổ, muốn nghe một chút bên trong nói gì đó.
Mới vừa đứng yên, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
Đúng là Phần Quốc trưởng công chúa, “Vậy thì tốt, cứ định như vậy đi.” Như là đang nói với quan môi, “Ngươi đi nói cho Hoàng phu nhân nhà Trung Nghị bá, cứ nói như ta nói, hôm nào đưa hài tử lại đây một chuyến. Còn với bên ngoài, chỉ nói là thăm bệnh cho ta, ta phải tự mình nhìn người một cái.”
Quan môi kia cười nói: “Trưởng công chúa điện hạ chịu gặp, bên phía Trung Nghị bá khẳng định muốn cao hứng hỏng rồi.”
Hứa Tường hận đến cắn răng, cái gì Hoàng gia, Bạch gia, mình mới không cần tùy tiện gả vậy đâu.
Mẫu thân thật sự rất quá đáng!
Một trận sột sột soạt soạt, như là quan môi lĩnh mệnh cáo lui đi ra ngoài.
“Trưởng công chúa.” Trong phòng, lại vang lên tiếng Triệu ma ma, “Theo nô tỳ thấy, việc hôn sự với Hoàng gia này có chút bình thường, hài tử kia tuy là con vợ cả, nhưng lại là con út. Tứ tiểu thư gả qua đó, làm tức phụ tiểu nhi tử, không chỉ cần hiếu kính bà bà, còn phải kính các vị tẩu tẩu phía trước, có chút vất vả.”
Phần Quốc trưởng công chúa thở dài, “Cái này ta tự nhiên biết. Nhưng đúng là bởi vì đối phương là con út vợ cả, Tường Nhi đi làm tức phụ tiểu nhi tử, cho nên mới có thể được nhà chồng thư thả vài phần. Mặc dù Tường Nhi không thể có thai, cũng không có áp lực lớn như trưởng tức, tương lai cùng lắm thì... nhận một nhi tử trong đám th·iếp thất……”
Oanh! Hứa Tường như là bị người đánh một chùy thật mạnh, đầu óc ong ong, ngây ngốc.
Mẫu thân đang nói cái gì? Mình không thể có thai? Vì sao? Không không không, chuyện này không có khả năng, nhất định là mình nghe lầm! Nóng giận đan xen, xông thẳng lên cục đá kê dưới chân tường, hung hăng kéo cửa sổ ra, chất vấn nói: “Nương! Người vừa rồi nói con không thể có thai, có phải thật sự hay không? Có phải hay không?!”
“Tường Nhi?” Phần Quốc trưởng công chúa đại kinh thất sắc, “Sao con lại trốn ở nơi này?” Sợ nữ nhi ồn ào làm lớn chuyện, lập tức nháy mắt với Triệu ma ma, “Mau mau, để Tường Nhi tiến vào nói chuyện.”
Hứa Tường nhanh chóng bị Triệu ma ma kéo vòng qua, vào tẩm các, vẻ mặt vẫn không thể tin tưởng.
“Nương, người đang gạt con đúng hay không?” Nàng không cam lòng hỏi: “Người……, người, người là bệnh hồ đồ. Đang bình thường, con làm gì không thể mang thai chứ? Hả, người nói đi, nói người đang gạt con đi.” Nói, gào rống khóc lên.
Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa trắng bệch, không thể mở miệng.
Hứa Tường nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân, thấy nàng không có phản đối, trong lòng lạnh dần xuống. Nàng nghẹn ngào, tiến lên bắt lấy xiêm y mẫu thân, “Vì cái gì? Vì cái gì con không thể mang thai?! Con không tin……” Khóc lóc một hồi, đột nhiên, nàng nhớ tới một chuyện cũ.
Tháng trước, mình bị Giang Lăng Vương phạt quỳ trên nền tuyết nửa ngày, kết quả ngã bệnh. Mẫu thân tiến cung thăm mình, mình còn giận dỗi mẫu thân nói nàng bất công, sau đó nói đến chuyện nhân sâm, mẫu thân phản ứng rất là khẩn trương, rất là kỳ quái, hơn nữa sau khi biết được mình đã ăn nhân sâm, liền hôn mê b·ất t·ỉnh.
Khi đó mình cũng hỏi nàng, nàng nói là đột nhiên khó thở choáng váng, lại còn một hai phải mang phần nhân sâm dư đi. Không chỉ có như thế, buổi sáng mẫu thân biết được mình ăn nhân sâm, buổi chiều liền đi Ngự Thư Phòng đại náo, ---- đi Ngự Thư Phòng có thể tìm ai? Tự nhiên là tìm Trưởng Tôn Hi.
Nhân sâm……, nhân sâm có vấn đề! Nhân sâm Trưởng Tôn Hi cho mình có vấn đề.
“Nương!” Hứa Tường kh·iếp sợ ngừng nước mắt, trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, giọng căm hận hỏi: “Có phải.. Trưởng Tôn Hi hạ độc trong nhân sâm hay không? Không……, hạ dược làm người không thể mang thai? Có phải nàng hay không?!”
Phần Quốc trưởng công chúa rất chột dạ, không dám trả lời.
Triệu ma ma sợ lộ, vội nói: “Đúng vậy.” Còn nói bừa âm mưu, “Nhân sâm kia vốn là trưởng công chúa điện hạ đưa cho Thái Tử Phi, sau đó không biết như thế nào bị Trưởng Tôn Hi lấy đi. Khi Trưởng công chúa điện hạ vào cung, vừa lúc nghe nhân sâm rơi vào tay Trưởng Tôn Hi, lại tới tay tứ tiểu thư, liền cảm thấy không ổn. Lặng lẽ đem nhân sâm dư đi kiểm tra, quả nhiên có vấn đề.” Lắc lắc đầu, vẻ mặt đau đớn kịch liệt, “Aiz, không nghĩ tới Trưởng Tôn Hi ác độc như vậy, vậy mà dám……”
“Nương, Triệu ma ma nói là thật?”
Phần Quốc trưởng công chúa sao dám nói là mình hại tiểu nữ nhi? Chỉ phải trầm sắc gật đầu, “Là nàng, là nàng động tay động chân.”
Hứa Tường tức khắc đỏ bừng đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là nàng! Khó trách……, nàng cư nhiên không thèm đoạt lại nhân sâm, cứ để con cầm đi như vậy. Con, con……” Đột nhiên đứng dậy, giọng căm hận nói: “Con nhất định phải gi·ết nàng, gi·ết nàng……, bầ•m th•ây vạn đoạn!”
“Tường Nhi.” Phần Quốc trưởng công chúa ôm chặt tiểu nữ nhi, thật là tim đau như cắt, “Nương cũng hận không thể gi·ết nàng, chính là hiện tại có Hoàng Thượng che chở nàng, con đừng xằng bậy.” Không phải không muốn gi•ết Trưởng Tôn Hi, mà là ném chuột sợ vỡ đồ, lần trước hoàng đế cho người ám s·át phụ thân Tường Nhi, chính là đang cảnh cáo mình!
Nếu lại xuống tay với Trưởng Tôn Hi, như vậy……, Tường Nhi cũng sẽ không có kết cục tốt.
Hứa Tường tức giận một trận, lại hỏi: “Nương, con thật sự không bao giờ có thể mang thai sao?”
Nước mắt Phần Quốc trưởng công chúa tức khắc rơi như mưa, nói không nên lời.
“Nương……” Hứa Tường nhào vào lòng ngực mẫu thân khóc lớn, khóc không thành tiếng.
Phần Quốc trưởng công chúa vừa thương tâm, vừa lo lắng, ôm nữ nhi khóc một trận, khuyên nhủ: “Con ngoan, con ngàn vạn lần đừng đi tìm Trưởng Tôn Hi đen đủi đó. Hoàng Thượng bên kia, vạn nhất bởi vậy tức giận con, nương sợ con sẽ gặp họa.” Lau lau nước mắt, “Thù này, nương sẽ nghĩ biện pháp báo cho con, ngoan……, nghe lời.”
Hứa Tường khóc đến thở hổn hển, thút tha thút thít hỏi: “Khi nào? Người……, nói cho con biết, khi nào……, mới có thể gi·ết nàng? Ô ô……, khi nào hả.”
Phần Quốc trưởng công chúa sao có thể xác định được ngày nào? Tuy lòng tràn đầy phẫn nộ cùng khổ sở, nhưng cũng bất đắc dĩ, “Tường Nhi, con trước đừng có gấp, đừng xúc động, nương sẽ từ từ mưu tính cho con, nhất định sẽ không cho Trưởng Tôn Hi kia sống sót! Sớm muộn gì có một ngày, nương sẽ tự tay gi·ết nàng cho con, nghiền xương nàng thành tro!”
Nàng nói tất cả đều là lời nói thật, nhưng dừng ở lỗ tai Hứa Tường đã nổi lên lòng nghi ngờ, lại là lời nói dối hết bài này đến bài khác.
Ha hả, sớm muộn gì có một ngày?
Hứa Tường vừa nhào vào lòng ngực mẫu thân nức nở, vừa cười lạnh trong lòng.
Đáy lòng mẫu thân trên thực tế vẫn thiên vị tỷ tỷ, cho nên mới đưa vị trí Thái Tử Phi cho nàng, mà không phải mình. Trước mắt mình lại không thể mang thai, mặc kệ gả cho nhà ai, đều sẽ không thể khiến nhà chồng cùng trượng phu vui mừng, ---- ng·ay cả giá trị giúp đỡ Thái Tử Phi tăng thêm quyền quý và thế lực, cũng đã không có.
Mẫu thân đây là đã từ bỏ mình, cho nên mới tùy tiện để mình gả cho Hoàng gia nào đó, làm tức phụ tiểu nhi tử.
Miệng nàng nói là muốn gi·ết Trưởng Tôn Hi cho mình, chỉ sợ chưa chắc. Trưởng Tôn Hi là tròng mắt Thái Tử Phi, mẫu thân há chịu vì một tiểu nữ nhi không còn giá trị, đi đắc tội với đại nữ nhi Thái Tử Phi? Mẫu thân nàng, hiện tại bất quá là dỗ dành mình mà thôi, nàng sẽ không báo thù cho mình.
Nàng chỉ biết……, nhanh nhét mình vào Hoàng gia cho xong việc.
Không! Không được!
Nếu mình gả vào Hoàng gia, không nói không bao giờ có thể tiếp cận Chiêu Hoài Thái Tử, không thể thực hiện giấc mộng kia. Chỉ nói làm thiếu phu nhân hào môn đại trạch, muốn ra cửa, sau này đều là việc khó, còn nói cái gì lại gi·ết Trưởng Tôn Hi? Quyết không thể, cứ mơ màng hồ đồ bị mẫu thân gả cho người khác như vậy được, không thể chờ nàng!
Muốn động thủ, hiện tại phải nhanh chóng xuống tay! Hết thảy đều còn có hy vọng.
Từ nhỏ hoàn cảnh sống của Hứa Tường và Thái Tử Phi hoàn toàn không giống nhau, nàng từ nhỏ sống trong hoàng cung, tuy rằng thân phận nữ nhi trưởng công chúa cũng xem như tự phụ, nhưng sao có thể so được với hoàng tử, công chúa cùng các nương nương? Cho nên từ nhỏ đã học được cách nhìn ánh mắt người khác, sử dụng tâm kế, cũng thấy nhiều âm mưu thủ đoạn chốn hậu cung.
Trong lòng nàng rõ ràng, trực tiếp đi gi·ết Trưởng Tôn Hi căn bản không có khả năng, hoàng đế sẽ không tha cho mình.
Cân nhắc tới cân nhắc lui, chỉ có thể cân nhắc một kế mượn đao gi·ết người.
Nhưng là……, cần mượn đao ở đâu? Lòng đang tràn đầy phẫn nộ không chỗ giải, ý gi·ết người tràn ngập không chỗ phát tiết, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng tiểu cung nữ thông báo, “Khởi bẩm trưởng công chúa điện hạ, Vô Ưu công chúa lại đây thỉnh an.”
Vô Ưu? Đôi mắt Hứa Tường chợt sáng ngời, Vô Ưu……, nhân sâm, nàng cũng ăn.
Đông Cung, thư phòng Chiêu Hoài Thái Tử.
Hứa Giới cầm quân cờ đen trong tay, do dự một lát, nhẹ nhàng đặt xuống một góc bàn cờ.
Sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử bình tĩnh như nước, trên người một bộ hoa bào Quỳ Long văn màu tuyết trắng viền vàng, khiến cho hắn như viên ngọc quý, cùng rừng trúc phía sau hợp lại càng tăng thêm màu sắc. Ngón tay hắn thon dài, trắng nõn, đầu ngón tay cầm quân cờ ngọc màu trắng như một viên băng châu, dưới ánh mặt trời sáng chói rực rỡ, có thể nói lộng lẫy bắt mắt.
“Cạch.” Quân cờ của hắn nhẹ nhàng rơi xuống.
Hứa Giới mỉm cười, “Thái Tử điện hạ hôm nay giống như thất thần nha.”
Chiêu Hoài Thái Tử cũng cười cười, “Đúng rồi, tâm thần không yên” Dáng người đoan chính, gió nhẹ lướt qua góc áo bạch y to rộng còn trắng hơn tuyết của hắn, như mây như sương mù lay động, càng tăng thêm khí chất cao quý trời sinh của hắn, ung dung đạm bạc, không rất giống trữ quân tranh quyền đoạt lợi, ngược lại ngầm lộ ra vài phần dáng vẻ thần tiên.
“Như thế nào?” Hứa Giới hỏi: “Thái Tử điện hạ có tâm sự?”
“Xác thật có một việc vô cùng khó xử.” Chiêu Hoài Thái Tử mở lời trước, sau đó mới nói: “Cô vốn không nên dò hỏi chuyện người khác, nhưng……, sự tình liên quan Quỳnh Hoa, cô cũng chỉ có thể mạo muội hỏi tới.”
Hứa Giới nghe được kỳ quái, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến ta?”
Chiêu Hoài Thái Tử nhìn như tính tình ôn tồn lễ độ, lại không phải loại người hay do dự đắn đo. Nếu hạ quyết tâm muốn hỏi, Phần Quốc phò mã cũng được mời lại đây, cũng không cần bẽn lẽn ngượng ngùng. Hắn cười nhạt, “Đúng rồi.” Sau đó chuyển sắc mặt nghiêm túc, “Trưởng Tôn tư tịch nhờ ta tìm đại dượng giải thích nghi hoặc.”
“Mời nói.”
Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử như có ánh sao xán lạn, khí sắc bình đạm như nước, “Xin hỏi đại dượng, cha Tường Nhi là ai?”
Sắc mặt Hứa Giới tức khắc trắng bệch.
Chiêu Hoài Thái Tử thấy hắn phản ứng như vậy, là đã có đáp án, không cần hỏi tiếp làm mọi người xấu hổ. Cho nên mỉm cười, “Xin thứ cho cô hôm nay đường đột vô lễ, mong rằng chớ trách.” Bổ sung một chút nguyên do, “Trưởng Tôn tư tịch nói, đúng là bởi vì nàng đã biết được duyên cớ này, cho nên Đại Cô mẫu năm lần bảy lượt, dây dưa với nàng không thôi.”
“Cái gì?!” Mặt Hứa Giới vốn đang trắng bệch, nháy mắt bị lửa phẫn nộ đốt đến đỏ bừng, “Thì ra, thì ra……, là Linh Tê biết chuyện này, cho nên nàng……, mới có thể……” vừa kinh vừa tức làm hàm răng đánh vào nhau, nói không nên lời.
“Đại dượng……” Chiêu Hoài Thái Tử muốn khuyên giải vài câu.
“Thái Tử ca ca! Thái Tử ca ca……” Vô Ưu công chúa mặt một bộ cung trang tay bó màu vàng khế, dưới chân mang một đôi giày da nhỏ, đạp bông tuyết, một đường chạy như bay chạy tới, “Thái Tử ca ca, huynh phải báo thù cho ta!” Nàng bổ nhào vào trong lòng ngực ca ca, gào khóc nói: “Thay ta, thay ta gi·ết Trưởng Tôn Hi……”