Diệp Thanh Hoan mặc hôn phục đỏ tươi, khuôn mặt tươi cười. Công chúa Kim Tuyệt đầu đội một chiếc khăn voan có hình uyên ương nghịch nước, tay ôm bình ngọc như ý trong ngực. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng nhưng thời điểm hành lễ vẫn có thể thoáng thấy được đôi môi đỏ thắm của nàng.
Lý Ngư nhìn đôi vợ chồng son bái đường hành lễ, trong lòng vô cùng cảm khái.
Đôi phu thê trẻ này có thể phá vỡ nguyên tác để đến với nhau cũng có một phần liên quan đến cậu. Cậu hi vọng hai người từ nay về sau yêu thương trân trọng lẫn nhau, bình an trôi chảy.
Điều này giống như một dấu hiệu tốt với một cặp đôi khác cũng ở trong nguyên tác.
Lý Ngư không khỏi liếc Cảnh Vương một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Dưới tay áo đan xen, tay hai người lần mò tìm nhau.
Lý Ngư âm thầm nguyện cầu từ tận đáy lòng.
Lễ cưới diễn ra suôn sẻ dưới sự chủ trì của Thừa Ân Công phủ. Không lâu sau, một người hầu trông khá lớn tuổi đến mời nói có cố nhân muốn gặp Cảnh Vương điện hạ.
Cảnh Vương vừa nhìn người một cái liền biết ngay đối phương là ai, hắn kéo tay Lý Ngư nắm thật chặt.
Lý Ngư hiểu ý, Cảnh Vương muốn cậu đi cùng sao?
Lý Ngư đi theo Cảnh Vương. Cảnh Vương một tay dắt cậu, tay kia không quên ôm theo bình thủy tinh. Lý Ngư biết là vô lý nhưng cậu không nhịn được ăn một chút xíu dấm chua.
Cuối cùng là Cảnh Vương yêu cậu hơn hay yêu cá hơn vậy.
Nếu là so với người thì cậu không lo, nhưng nếu là cá...
Dù sao Cảnh Vương đã biến toàn bộ vương phủ thành một cái bể cá cực lớn, đã vậy còn rất nhiều lần ngoại lệ vì cá.
Còn hình người Lý công tử của cậu, ban đầu cũng chỉ là người chăm sóc cá, mọi món quà nhỏ hay đồ tặng kèm mà Cảnh Vương đưa cho Lý công tử cũng đều là cá.
Ngẫm nghĩ lâu như vậy, càng nghĩ cậu càng sợ. Lẽ nào tuy trong tên cậu có chữ "Cá" nhưng thật ra không bằng một con cá.
Không được, khi nào cậu phải thăm dò một chút mới được, nếu như Cảnh Vương thích cá hơn cậu thì hắn không xứng có được cậu!
Trong giây lát, Lý Ngư như thể bị thần dấm phụ thể mà hoàn toàn quên béng mất đối thủ giả tưởng của cậu lại là chính cậu.
Cảnh Vương không hế biết rằng con cá kia lại đang suy nghĩ lung tung cái gì. Hắn nắm tay Lý Ngư, đi theo hạ nhân đi đến vườn hoa phía sau Thừa Ân Công phủ.
Sâu trong rừng hoa, có một ông lão râu tóc bạc phơ đang đun rượu trên bếp nhỏ bằng đất sét đỏ đối diện.
Cảnh Vương mím môi, sải bước mang theo Lý Ngư tới.
"Đến rồi?"
Ông lão có vẻ không hề ngạc nhiên khi thấy hai người bọn họ, thoải mái chỉ về hai chiếc ghế trước mặt mình, cười nói, "Mau ngồi đi."
Cảnh Vương cung kính cúi đầu rồi cùng Lý Ngư ngồi xuống.
Lý Ngư nghĩ mãi vẫn không nhận ra được thân phận của ông lão thì cậu cậu đột nhiên ngửi được hương rượu Thanh Mai. Nghe nói rượu Thanh Mai được ủ ở Thừa Ân Công phủ đều được lão Thừa Ân Công tự mình cất, vậy người đang ngồi nấu rượu trước mặt Cảnh Vương sẽ là ai?
—— là gia gia của Diệp Thanh Hoan, ngoại tổ phụ của Cảnh Vương, lão Thừa Ân Công!
"Con, con chào ngài ạ!"
Lý Ngư kích động liền vội vàng đứng lên cúi chào. Trong sách nói ông ấy là trụ cột của phủ Thừa Ân Công, nhưng vì sức khỏe của ông vẫn không được tốt lắm nên chưa chính thức xuất hiện, sau khi Diệp Thanh Hoan gặp chuyện thì không lâu sau ông liền qua đời. Bây giờ Diệp Thanh Hoan đã kết hôn với công chúa, lão Thừa Ân Công chắc chắn sẽ tốt thôi, chỉ là cậu không ngờ rằng mình có thể gặp ông.
Đây chính gia trưởng hàng thật giá thật của Cảnh Vương đấy!
Diệp Khiên cười nhìn thiếu nhiên trước mắt một cái rồi quay sang nhìn Cảnh Vương.
"Đúng là một đứa bé ngoan."
Diệp Khiên khẽ mỉm cười, ra hiệu Lý Ngư ngồi xuống, ông tự nhận mình nhìn người rất chuẩn, phẩm tính của thiếu niên độ tuổi này ra sao, ông vừa thấy liền biết.
"Điện hạ đã quyết?" Diệp Khiên dò hỏi Cảnh Vương.
Cảnh Vương nghiêm túc gật đầu.
Diệp Khiên vẫn chưa hỏi hắn lí do mà cười nói: "Vậy lão hủ cũng quyết định, điện hạ có lệnh, chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó."
Cảnh Vương nhìn thẳng ông một lúc, bình tĩnh và cảm kích đều có, Cảnh Vương cúi đầu rót rượu cho Diệp Khiên, cũng rót một chén đầy cho bản thân.
Hai người đối ẩm, dường như giữa họ đã đạt được ước định gì đó quan trọng.
Lý Ngư: ? ? ?
Lý Ngư từ đầu đến cuối không biết bọn họ đang bàn chuyện gì bí hiểm nhưng lúc này cậu cũng không tiện nói chen vào nên chỉ đành yêu ớt đẩy đẩy chiếc chén trúc trước mặt Cảnh Vương. Cá không nghĩ đến mấy chuyện quá phức tạp thì chắc có thể uống thử rượu Thanh Mai nhỉ?
Hành động này của cậu khiến cả Diệp Khiên và Cảnh Vương đều sững sờ.
Diệp Khiên nín cười, chỉ lo xem cuộc vui. Cảnh Vương liếc Lý Ngư một cái rồi rót đầy rượu cho bé cá.
Tuy nhiên, ngay khi Lý Ngư vui vẻ nâng chén rượu lên ngửi một cái rồi định uống một ngụm thì Cảnh Vương lại cướp chén trúc trong tay cậu rồi một hơi cạn sạch.
Lý Ngư: ! ! !
"Điện hạ, ngài đang uống rượu của em đấy!" Lý Ngư nhẹ giọng kháng nghị, rót cho cậu thì là của cậu chứ.
Cảnh Vương cười lắc đầu, cá chép tinh nếu uống say ở bên ngoài thì không nên, cho cá ngửi hương rượu cũng được rồi.
Lý Ngư lẩm bẩm bày tỏ sự tức giận của mình cho Cảnh Vương, Diệp Khiên ngồi bên cạnh nhàn nhã tự rót tự uống. Thanh niên trầm ổn bình tĩnh, thiếu niên hoạt bát nhiệt tình, một đôi này ông nhìn mà lòng vui vẻ.
Ông đã gặp Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt từ sớm, giống như hai đứa trẻ này, đều rất tốt.
Khi nhìn thấy đôi bướm bướm bằng ngọc được Lý Ngư nắm chặt, ý cười trong mắt Diệp Khiên càng sâu, cũng lấy ra ngọc bài năm đó ông nhận được khi thành hôn.
Có vẻ như gặp gia trưởng cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Lý Ngư nâng ngọc bài và đôi bươm bướm ngọc nghĩ thầm.
Thật ra ban đầu cậu cũng rất lo liệu những người thân này của Cảnh Vương có phản đối hay không. Dù sao Cảnh Vương ở bên cậu chính là làm gay, lẽ nào không ai trong số họ sẽ lo sau này Cảnh Vương có đi lệch đường không à?
Diệp Thanh Hoan và công chúa thì cậu đã gặp rồi nên không cần nói nữa nhưng hình như lão Thừa Ân Công và Thừa Ân Công phu nhân đều rất thích cậu nên tặng quà cho cậu. Lão Thừa Ân Công còn thừa dịp Cảnh Vương không chú ý, lén lút nói cho Lý Ngư lần sau sẽ đưa mình cậu mấy vò rượu ngon, chăm sóc cậu rất chu đáo.
Lý Ngư: Hu hu, loại ý thức trách nhiệm đè nặng như núi này là sao vậy?
Đột nhiên cảm giác đã gặp gia trưởng rồi, gia trưởng đối xử tốt với mình như thế, cậu càng phải đối xử tốt thêm nữa với Cảnh Vương.
Vẻ mặt không hiểu sao lại trở nên nghiêm túc của Cá Nhỏ khiến cho Cảnh Vương chỉ muốn véo hai má cậu.
Đương nhiên, người trong Thừa Ân Công phủ sẽ không phản đối hai người bọn họ. Bản thân Cảnh Vương đã qua tuổi cưới vợ sinh con từ lâu, bên người lại chẳng có một ai tri kỷ. Khó khăn lắm hắn mới yêu thích một người, ai nấy cũng đều cười không ngậm miệng được, chỉ hận không thể giúp Cảnh Vương chốt luôn.
Nhưng mà việc kết hôn của Cảnh Vương vẫn phải do hoàng đế làm chủ. Mang Cá Nhỏ đi gặp người thân ở Thừa Ân Công phủ chỉ là để tỏ thái độ của hắn thôi.
Diệp Thanh Hoan kết hôn khiến cho người chưa bao giờ nghĩ đến kết hôn như Cảnh Vương cũng ước ao.
Cảnh Vương không nghĩ nhiều, tất nhiên là hắn muốn cưới Cá Nhỏ rồi. Chỉ là khi nào để hoàng đế biết được rồi cầu chỉ hôn thì Cảnh Vương còn đang tự suy tính, đặc biệt là, bây giờ sau khi hắn và lão Thừa Ân Công vừa mới đạt được nhất trí xong.
Thân phận của hắn là hoàng tử cao quý, từ lúc sinh ra đến nay vẫn chưa bao giờ phải chịu khổ, thậm chí các thể loại ám sát kia đã sớm trở thành thói quen của hắn, biết rõ con đường sống sót của chính mình. Nhưng sau khi Thừa Ân Công phủ thiếu chút nữa đã bị hãm hại, lại thêm mấy cái tên hoàng tử kia cứ liên tục muốn hại cá thì Cảnh Vương đã nhận ra không phải vì hắn không can thiệp vào bất cứ một phe thế lực nào thì có thể bảo vệ được người bên cạnh mình.
Không một tên hoàng tử nào trong đám kia đáng tin, phải bảo vệ những ai mình muốn bảo vệ, thì cách tốt nhất chính là mình trở thành kẻ thống trị.
Vì hắn trời sinh không trọn vẹn, quãng đường hắn phải đi dài hơn người thường nhiều. Tiền đồ mở rộng cũng đồng nghĩa càng ngày càng nguy hiểm. Trước khi có thể đạt được cuộc sống yên ổn, dù không nỡ nhưng hắn cũng không thể để Cá Nhỏ liên lụy vào.
Vì vậy, hắn chỉ có thể yêu đương với Cá Nhỏ trước mà không xác định danh phận cho cậu.
Nhưng một ngày nào đó, cậu nhất định phải có, không thể nào thiếu được..
"Điện hạ, em muốn tự mình đi dạo một chút rồi về trước."
Lý Ngư ôm ngọc bài và đôi bươm bướm trong lòng rồi báo cho Cảnh Vương.
Vì có sự tồn tại của ba điều quy ước nên cậu mượn cớ rất tùy tiện, ngược lại Cảnh Vương cũng không hỏi cậu gì cả.
Cảnh Vương nhìn theo cậu đi tới bên cạnh vườn, khuất sau vài cái cây.
Bên kia, Lý Ngư nhanh chóng biến về thành cá rồi dùng đuôi trượt như trượt băng về phía bình thủy tinh cách Cảnh Vương không xa, bị thân hình cao lớn của Cảnh Vương che chắn, lão Thừa Ân Công cũng không nhìn thấy.
Lý Ngư lặng lẽ nhảy vào bình thủy tinh. Mặc dù Cảnh Vương không trực tiếp nhìn cá nhưng khi hắn nghe thấy tiếng nước thì cũng đã biết cá trở về an toàn rồi.
Diệp Khiên tràn đầy phấn khởi, sai người đem một bộ cờ ra, cười nói: "Lần trước lão hủ đánh cờ với điện hạ là lúc điện hạ vẫn chưa chuyển khỏi Cảnh Thái Điện, lão hủ phụng chỉ vào cung thăm viếng... Chớp mắt cái thôi mà đã qua nhiều năm như vậy"
Cảnh Vương gật đầu, để ngoại tổ phụ cầm quân trắng còn mình thì cầm quân đen.
Lý Ngư bơi đến miệng bình, cẩn thận nằm úp sấp. Cậu cứ tưởng rằng hai người này có gì đó bí hiểm lắm cơ nhưng vì cậu ở đây nên lão Thừa Ân Công không có nói. Ai ngờ ngay sau khi cậu "Rời đi" sau thì đôi ông cháu này lại lại càng phát huy bí mật đến cực hạn mà... chăm chú đánh cờ
Lý Ngư chỉ biết chơi cờ năm quân đơn giản nhất, hoàn toàn xem không hiểu, nhìn mà buồn ngủ.
Cảnh Vương vẫn luôn phân tâm để ý đến cá, mắt thấy cá đang tụt xuống miệng bình, Cảnh Vương liền giải quyết nhanh chóng, ván cờ vốn còn đang giằng co dây dưa lập tức bị giết ra một con đường máu, thế cờ cũng trở nên rõ ràng.
Diệp Khiên sờ sờ cằm nói: "Khí thế của điện hạ rất khác, vì hắn sao?"
Cảnh Vương chỉ thản nhiên cười, tự bảo vệ mình khác với bảo vệ người khác.
Diệp Khiên hiếm lắm mới có cơ hội gặp Cảnh Vương, ông còn muốn nói thêm nhiều lời với Cảnh vương thì bỗng nhiên có thông báo hoàng đế đến.
Diệp Khiên lập tức cùng Cảnh Vương đi ra ngoài đón.
Hoàng đế mặc thường phục, theo sau là ngự tiền thị vệ, đích thân đến Thừa Ân Công phủ.
Vốn dĩ chỉ là hôn lễ của thế tử Thừa Ân Công và công chúa Kim Tuyệt, ban thưởng là ổn, không cần ngự giá đến đây. Chỉ là bởi chuyện Nhị hoàng tử làm ra quá vô liêm sỉ nên hoàng đế không thể không động viên Kim Tuyệt Vương mà tự mình sang nhìn một cái bày tỏ mình rất coi trọng hôn lễ này.
Triều thân đang nồi cùng với phu thê Thừa Ân Công dồn dập quỳ xuống đất, hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế vung tay, cười nói: "Hôn lễ thế nào thì cứ thế đó đi, trẫm đến đây chỉ để uống một chén rượu mừng thôi."
Hoàng đế ngồi nói chuyện với Kim Tuyệt Vương mặt đầy vui mừng một lúc cũng khiến cho sợi dây căng thẳng trong lòng các vị khách dần thả lỏng.
Diệp Khiên và Cảnh Vương lần lượt đi vào đại đường, hành lễ với hoàng đế.
Mấy năm nay, thân thể Diệp Khiên không khỏe nên rất ít vào cung. Hoàng đế nhìn thấy Diệp Khiên rồi lại thấy Cảnh Vương, chỗ này vừa lúc lại có một đôi phu thể mới cưới khiến cho hoàng đế không khỏi nhớ tới chuyện xưa với Hiếu Tuệ hoàng hậu.
Diệp Khiên vừa mới đồng ý giúp đỡ Cảnh Vương, nhất định phải lợi dụng đầy đủ ưu thế của Cảnh Vương, chủ động nói: "Trong nhà còn giữ gian phòng tiên hoàng hậu từng ở, hoàng thượng có muốn qua xem không?"
Sau khi Hiếu Tuệ hoàng hậu qua đời, hoàng đế gần như không tới Thừa Ân Công phủ chỉ vì sợ tức cảnh sinh tình, giờ khắc này lại không tự chủ được gật đầu. Mà Cảnh Vương chính là nhi tử duy nhất còn sống của Hiếu Tuệ hoàng hậu, vì vậy Hoàng đế gọi Cảnh Vương đi theo.
Cảnh Vương vẫn mang bình thủy tinh bên người, hoàng đế liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Mới qua bao lâu mà sao cá của con lại thành như vậy thế?"
Hoàng đế lập tức nhớ tới chiết tự trước đấy Cảnh Vương từng dâng cho ông, báo rằng cá có biến hóa. Thế nhưng báo cáo chỉ là báo cáo. Lần trước hoàng đế thấy cá thì cá vẫn là màu đen ánh kim còn lúc này là màu sắc toàn thân cá thay đổi, chẳng trách hoàng đế không phản ứng kịp ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Xem ra lời Liễu Không nói thật sự không sai, nó đúng là cẩm lý." Hoàng đế cảm khái nói.
Hoàng đế đến gần, nhìn con cá trong bình thủy tinh, Lý Ngư sợ hoàng đế phát hiện chuyện gì, ngay cả bong bóng cũng không thèm phun ra mà trở thành một con cẩm lý ưu nhã người sống chớ đến gần.
May thay hôm nay cá không phải là nhân vật chính, rất nhanh Hoàng đế đã đi theo lão Thừa Ân Công đến gian nhà Hiếu Tuệ hoàng hậu từng ở.
Diệp Khiên nói đây chính là khuê phòng Hiếu Tuệ hoàng hậu từng ở khi còn trẻ. Hoàng đế dẫn theo Cảnh Vương vào, nhìn trang trí quanh phòng tương tự như Trường Xuân Cung, tầm mắt hoàng đế có chút mơ hồ, ngồi xuống tâm sự với Cảnh Vương về mấy việc nhỏ Hiếu Tuệ hoàng hậu làm.
Lý Ngư trốn trong bình thủy tinh, vị trí khá thấp nên khung cảnh nhìn được cũng khác biệt. hoàng đế nhìn thấy hầu hết đều là trang trí quen thuộc, Lý Ngư lại phát hiện trên tường treo một bức tranh thị nữ. Vì là khuê phòng của Hiếu Tuệ hoàng hậu nên Lý Ngư liền suy đoán liệu đây có phải là Hiếu Tuệ hoàng hậu tự tay vẽ hay không.
Cảnh Vương cũng biết vẽ tranh đấy, đây là thiên phú được di truyền từ mẫu thân sao?
Không phải là không có khả năng.
Lý Ngư nghiên cứu bức tranh xong, ánh mắt cậu liền lập tức rơi vào tủ quần áo không đáng chú ý dưới bức tranh.
Một góc của tủ quần áo để lộ ra một con gấu vải xưa cũ.
Lý Ngư mới nhìn thì cảm thấy nó quen quen nhưng khi đối chiếu nó với con hổ vải từng xuất hiện trong trí nhớ thì Lý Ngư ngay người.
Đây không phải là, là con hổ vải cậu từng thấy trong bí mật mà hệ thống đưa hay sao?
Mặc dù cậu không xác định được nó là một hay không nhưng nhìn rất giống. Có điều trong bí mật thì con hổ vải là sản phẩm chưa hoàn thành, còn con hổ vải trong phòng này đã là con được thêu xong.
Lẽ nào bí mật này có liên quan đến Hiếu Tuệ hoàng hậu?
Mà gian nhà trong bí mật lại không phải là gian nhà này. Lý Ngư rất chắc chẳn, hẳn nó là một toàn cung điện nào đó ở trong cung.
... Liệu nó có thể là Trường Xuân Cung của Hiếu Tuệ hoàng hậu không?
Lý Ngư chưa tới Trường Xuân Cung nên không có cách nào xác định được, chỉ có thể gấp gáp nhìn con hổ vải.
Bỗng nhiên cậu nhanh trí nghĩ ra, miệng cá bẹp bẹp, không ngừng gõ vách bình thủy tinh về hướng con rối hổ bằng vải.
Cảnh Vương phát hiện cá nôn nóng, đi tới, cũng thấy được con hổ vải ở tủ quần áo.
Cảnh Vương nghĩ một chút rồi lấy con hổ vải ra, hoàng đế cười nói: "Mẫu hậu con rất thích những thứ như này đó, năm đó cũng làm cho con. Ngay cả Trường Xuân Cung cũng có rất nhiều, con còn nhớ không?"
Cảnh Vương khẽ gật đầu một cái.
Lời của hoàng đế nói tựa như pháo hoa, khoảnh khắc ấy nổ bùng trong đầu Lý Ngư.
Bí mật là bí mật của Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng nhớ con hổ vải, xem ra đúng là ở Trường Xuân Cung. Đây rốt cuộc là bí mật gì!