Lý Ngư cho rằng bước tiếp theo sẽ thúc đẩy mối quan hệ của cậu với Cảnh Vương, sẽ là cái loại nhiệm vụ càng không biết xấu hổ hơn, nhưng cuối cùng lại là "Đồng cam cộng khổ", lẽ nào thế có nghĩa là tiếp sau đấy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ư?
Cho dù có thì cũng chẳng sao, giữa cậu và Cảnh Vương mỗi giây mỗi phút bên nhau chính là ngọt ngào hạnh phúc, trở thành nửa kia của nhau, cậu cũng không thể chỉ biết hưởng thụ. Sau này, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ luôn bên cạnh hắn, cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Nên nhiệm vụ này chắc chắn là hoàn thành được, Lý Ngư cực kỳ tự tin.
Phần thưởng của "Đồng cam cộng khổ" vẫn là một bí mật của Cảnh Vương.
Xem ra sớm muộn gì cậu cũng sẽ đào rỗng hết tất cả bí mật của Cảnh Vương.
Lý Ngư mỉm cười, rời khỏi hệ thống, cẩn thận nhìn qua phía giường, Cảnh Vương hẳn là đang nghỉ ngơi nên chưa chú ý tới bể cá. Lúc này Lý Ngư mới bơi bến giường đá rồi quấn chăn thủy sinh.
Nhớ lại vừa rồi mình với Cảnh Vương lăn lộn thành một cục trên giường, bé cá vừa rồi bỗng dưng chủ động lúc này có chút e lệ, tim đập thình thịch, kích động vỗ đuôi, giống như làm như vậy có thể xua tan sự ngượng ngùng ấy đi mất.
...... Thôi, làm thì cũng đã làm rồi, sau này còn đi xa hơn nữa vậy nên thẹn cái lông nó á!
Lý Ngư tự an ủi chính mình xong cậu vẫn phải vẫy đuôi mấy chục cái nữa rồi mới tiến vào giấc ngủ được.
Còn người trên giường, đợi đến khi động tĩnh của cá hoàn toàn biến mất mới mở mắt ra rồi ôn nhu nhìn bé cá nhà mình.
Hôn kỳ của Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt đang đến gần, công chúa nhỏ từng mời Lý Ngư tới tham dự, Lý Ngư cũng đồng ý rồi. Mắt thấy mấy ngày nữa chính là hôn lễ, Lý Ngư cảm thấy lúc mình tặng lễ cho Diệp thế tử và công chúa thì cũng không nên đi tay không nhỉ.
Chỉ là ban ngày cậu dùng hình cá bồi Cảnh Vương đi làm, đến tối lại dùng hình người bồi Cảnh Vương yêu đương, cái gì cũng liên quan đến Cảnh Vương, Lý Ngư đành phải chọn riêng ra một ngày kéo Cảnh Vương đi mua quà cưới với mình.
Thật ra Cảnh Vương cũng không hiểu lắm, mọi chuyện trong phủ thường sẽ giao cho Vương Hỉ xử lý, Cảnh Vương cũng không quan tâm xem Diệp Thanh Hoan thích gì nhưng tại sao Cá Nhỏ lại muốn tự mình đi mua vậy, lẽ nào đống trong kho còn chưa đủ sao?
"Điện hạ, đâylà tấm lòng của em, nhất định phải tự mình chuẩn bị mới có thành ý." Lý Ngư giải thích.
Cá Nhỏ bận rộn vì người khác, Cảnh Vương có tận đến 800 ngàn cái không vui, nhưng nếu như đi cùng Tiểu Ngư ra ngoài đi dạo thì hắn vẫn rất tình nguyện, suốt chặng đường theo sát bên cạnh Lý Ngư một tấc cũng không rời.
Lý Ngư rất thích những thứ ánh vàng rực rỡ nên quà tặng cũng kế thừa phong cách của cậu. Cậu suy xét đến thân phận của Diệp thế tử và công chúa thì không cần cân nhắc xem có thực dụng hay không. Lý Ngư ỷ vào việc mình có bạn trai chống lưng, chạy vào một cửa hàng đồ cổ trông khá là cao cấp, muốn mua đồ cổ vừa to vừa sang đưa cho vợ chồng thế tử.
Chỉ là Lý Ngư không có mắt nhìn đồ, đầu tiên cậu nhìn trúng một cái lư hương bằng vàng. Vì trước đấy cậu có dặn Cảnh Vương cố gắng không bại lộ thân phận nên khi hai người đi dạo, không mang thêm thị vệ bên cạnh cộng thêm bản thân Cảnh Vương rất ít khi ra ngoài đã khiến cho chủ quán cho rằng hai người bọn họ là dê béo, cố ý ba hoa chích chòe tâng bốc đồ lên tận mây xanh. Lý Ngư cảm thấy lư hương này ánh vàng rực rỡ, còn được khắc hoa văn rất sâu khiến cho trong lòng rung động rất muốn trả tiền. Cảnh Vương cạnh đấy không nhìn nổi nữa, yên lặng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lư hương, nắp lư hương bị vỡ ra một lỗ thủng to, lộ ra màu đá bên trong, hóa ra đây chỉ mạ vàng một lớp bên ngoài thôi.
Lý Ngư: "......"
Hu hu hu, hóa ra cái lư hương cổ nhìn đẹp đẹp này là đồ dỏm sao!
Cái này không trách cá được, cá không có kinh nghiệm, cá nhìn không ra.
Mà đồ cổ nếu như được gọi là đồ cổ thì hẳn chắc phải có tầng bám bụi, lau chùi rực rỡ lấp lánh chắc chắn có vấn đề nên không thể mua!
Rất nhanh chủ quán bán hàng giả đã bị Vương công công mang theo thị vệ áp giải đến nha môn.
Lý Ngư rất nhanh đã học được bài học, phấn chấn lên, sang cửa hàng khác rồi lại nhìn trúng một hộp trang điểm. Chủ quán vỗ ngực dậm chân nói to với cậu rằng cái này chính là đồ cũ của công chúa tiền triều, Lý Ngư cũng cảm thấy cái hộp này trông rất cổ kính, nhìn qua cực kì cũ, chắc là đồ xịn, mà đồ của công chúa xứng với công chúa rất hợp. Lý Ngư đang định mua thì Cảnh vương ho nhẹ một cái rồi liếc mắt sang bên ngoài cửa sổ bên cạnh, Lý Ngư quay sang theo thì thấy trên sạp ven đường cũng có một cái "Vật cũ tiền triều" giống y hệt.
Lý Ngư: "............"
Lý Ngư chịu đả kích sâu sắc, cảm thấy mình không phải là người mua được đồ cổ, giận hờn mua trang sức vàng bạc.
Cậu nhìn trúng một bức bình phong vàng ngọc, cảm thấy cái này chắc sẽ không có vẫn đề gì, chỉ là đằng sau bình phong lại có vết nứt rất bí ẩn bị Cảnh Vương tinh mắt phát hiện ra, Cảnh Vương chỉ chạm vào một lát, bức bình phong liền nứt thành hai nửa.
Lý Ngư lại nhìn trúng một đôi long phượng bài màu xanh ngọc, Cảnh Vương tùy tay hất một chén trà lên, hóa ra ngọc bài là ngọc bài dỏm, không ngờ ngọc bài là ngọc giả, màu xanh sẫm trên ngọc là do thấm thuốc màu, chỉ một cốc trà lạnh đã trôi sạch màu.
Qua một nhà rồi lại một nhà, phàm là những thứ Lý Ngư nhìn trúng đầu tiên thì không phải đồ giả thì cũng là dưa vẹo táo nứt, chủ tiệm cũng bị Vương Hỉ bắt từng người một, Lý Ngư vẫn không có chút thu hoạch gì hết.
Cậu thật sự là cẩm lý hả, cái vận may quái quỷ gì đây!
Lý Ngư không vui, cậu liên tiếp bị hàng giả che mắt, đây chẳng phải nói ánh mắt cậu chẳng khác nào là mù à?
Lý Ngư tức điên, càu nhàu muốn bỏ đi. Cảnh Vương liền kéo tay cậu lại rồi nhét vào tay cậu một vật.
Lý Ngư không có giận Cảnh Vương nhưng liên tiếp bị lừa như này cũng khiến cá trông ngu lắm ấy, cá không muốn mất mặt nữa.
Vì bạn trai mình, cậu bình tĩnh một chút rồi cúi đầu nhìn thoáng qua món Cảnh Vương đưa. Hóa ra lại là một bé cá vàng nhỏ, vừa nhìn là biết cùng một loại với bé cá lần trước Cảnh Vương đưa, cũng kiểu ngây thơ đáng yêu, chỉ là hành động thì khác nhau. Bé kia cong đuôi, còn bé trong tay cậu thì chu môi ngơ ngác thổi bong bóng.
Lý Ngư cau mày liếc Cảnh Vương một cái, Cảnh Vương cũng đang nhìn cậu. Trong lòng Lý Ngư biết đối phương đang xin cậu khoan dung bèn bật cười rồi nắm chặt lấy bé cá này trong lòng bàn tay, giận dỗi gì cũng bay đâu mất tiêu.
Đến cùng hắn còn bao nhiêu bé cá vàng nhỏ vậy?
Lý Ngư chủ động nghiêng người sang nhờ Cảnh Vương treo bé cá này giúp mình.
Cảnh Vương cong môi treo cá cho cậu, sau đó dắt tay cậu đến cửa hàng bạc lớn nhất hoàng thành.
Lão bản cửa hàng bạc thường mua bán với quan lại quý tộc lập tức nhận ra Cảnh Vương nên vội vàng đến chào hỏi chuyện trò vài câu.
Lý Ngư vậy mới biết, cá Cảnh Vương đưa cậu đều đặt làm riêng ở chỗ này.
Cậu thật ngốc mà, vì sao phải tự đi tìm cửa hàng, sao không hỏi ý kiến Cảnh Vương sớm một chút, đỡ phải vòng vèo đường xa còn bị lừa.
Vì chính cậu cũng không nghĩ rằng Cảnh Vương cũng sẽ tự mình đến cửa hàng bạc.
Có Cảnh Vương tọa trấn bên cạnh, lão bản chủ động bày những sản phẩm cao cấp nhất ra cho Lý công tử lựa chọn. Lý Ngư thoải mái lựa chọn một cặp bình bạc, một đôi gậy như ý và một đôi búp bê ngọc trông sống động như thật.
Cảnh Vương để lại mấy tờ ngân phiếu, lão bản nhanh nhẹn sai người gói kĩ rồi đưa đến Vương phủ.
Cơ hội đến cửa hàng bạc không nhiều, Lý Ngư suy nghĩ một chút, lấy thêm một hạt ngân châu hình bầu dục.
Hạt châu này lớn bằng ngón tay cái, bên trên có hoa văn giống với hình địa cầu khiến cho Lý Ngư chú ý. Lý Ngư thấy Cảnh Vương tặng cậu nhiều thứ như vậy thế mà cậu lại chẳng thể tặng được thứ gì tử tế cho hắn cả.
Lý Ngư nhận lấy một sợi tơ hồng từ phía lão bản, tự xâu dây xuyên qua hạt châu đưa cho Cảnh vương.
"Cái này liền đưa cho điện hạ, cảm ơn ngài đã chăm sóc em!" Lý Ngư cười nói.
Nhưng thứ khác đều do Cảnh Vương bỏ tiền, lần này là để cậu!
Lý Ngư móc ra một túi tiền căng phồng màu vàng nhạt, thật ra cái này là Vương Hỉ đưa cho cậu trước khi ra ngoài chứ không phải tiền của cậu. Nhưng nếu nó được lấy ra từ trong tay cậu thì nó cũng được tính là cậu mua rồi!
Hạt châu như này trong của hàng hẳn là đắt lắm nhỉ? trực giác của Lý Ngư cho vậy.
Lão bản của hàng bạc muốn nói lại thôi, cơ bản không dám nói đây là hạt châu dùng để trang trí, không đáng giá nhiêu tiền, tặng không cũng được nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Cảnh Vương cùng với ánh mắt mong chờ của vị tiểu công tử bên cạnh Cảnh Vương, lão bản nghĩ tới nghĩ lui rồi mới nói ra một cái giá, Lý Ngư cực kì vui vẻ đi trả tiền.
Quả đúng là hạt châu có chút quý thật. Lý Ngư khá đau lòng khi lấy bạc ra nhưng tiền nào của nấy, nhìn thấy Cảnh Vương đeo lên ngay trước mặt mình, trong lòng Lý Ngư cảm thấy cực kì vui vẻ, còn thấy có vẻ như ánh mắt của mình còn chưa đến hết thuốc chữa.
Ít nhất, có thể làm bạn trai vừa lòng!
Mua quà về phủ xong Cảnh Vương liền sai người đi viết danh mục quà tặng rồi đem mấy món Lý Ngư mua thêm vào.
"Vì sao phải đặt cùng với điện hạ vậy?"
Lý Ngư không cần nghĩ cũng biết mấy món mình mua đời nào bằng mấy món ở Cảnh vương phủ chứ.
Cảnh Vương tự tay viết tên Lý Ngư bên cạnh tên mình, ý vị sâu xa liếc nhìn cậu.
Lý Ngư hiểu ra, mặt đỏ bừng.
Vị trí bên cạnh của vương chính là vương phi. Vì sao Cảnh Vương phải đem quà của hai người và tên bên nhau, tất nhiên là bởi coi cậu là người trong nhà, là vương phi.
Vừa mới yêu đương thôi đấy, rốt cuộc cậu có muốn làm vương phi hay không đây?
Lý Ngư nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nói nổi lời từ chối.
Đến ngày tổ chức lễ cưới, Lý Ngư mặc áo cẩm bào thêu hoa văn sen bạc đan xen san hô hồng do Cảnh Vương đặt riêng cho mình, trâm ngọc vấn tóc, bên hông buộc chuỗi cá vàng làm trang sức, quả thật linh động quý khí.
Cảnh Vương cũng mặc một thân áo choàng đen với các đường viền màu đỏ thẫm phù hợp với bản thân, cột tóc bằng dây buộc màu đỏ, tuấn mỹ bất phàm không giống người thường.
Lý Ngư lén nhìn xong mà trong lòng hân hoan rộn ràng, hai người bọn họ tựa như mặc đồ đôi vậy, mặc như vậy liệu có cướp đi ánh đèn của Diệp thế tử không?
Cảnh Vương ôm eo cậu, muốn cậu an tâm, Diệp Thanh Hoan nghĩ như nào thì Cảnh Vương điện hạ đây không hề quan tâm.
Sau khi hai người chuẩn bị xong liền lên xe xuất phát, Lý Ngư vẫn ngồi cùng xe với Cảnh Vương nhưng ngay khi lên xe cậu đã thấy có gì đó không đúng.
Lần trước họ đi dạo chợ rõ ràng là một chiếc xe ngụa rất chật nhưng lần này lại rộng hơn, thừa sức chứa cả hai người, thêm cả bàn trà, nước trà, ngay cả mấy món điểm tam cậu thích đều được chuẩn bị xong.
Cảnh Vương mỉm cười nắm lấy tay Lý Ngư, cùng Lý Ngư ngồi xuống.
Lý Ngư oán hận trừng Cảnh Vương một cái, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên vô liêm sỉ thì vẫn là vô liêm sỉ.
Lần này tới Thừa Ân Công phủ, để đề phòng cá nhỏ giữa đường biến về như cũ, Cảnh Vương vẫn dẫn theo "Cá cưng".
Bình thủy tinh được đặt ở góc, gối ôm cá lẳng lặng trôi tựa như đang nhìn hai người.
Khi xe ngựa bắt đầu chuyển động, Cảnh Vương đưa cho Lý Ngư một quyển thoại bản, đương nhiên không phải là mấy quyển có yêu tinh mà là Cảnh Vương phát hiện Lý Ngư rất thích xem mấy loại sách truyện như này. Xe ngựa rộng lớn, cậu thoải mái nằm gối đầu lên chân hắn, vừa lật sách vừa nói chuyện với hắn.
Cảnh Vương cầm một chiếc bánh hoa đào, cực kỳ phối hợp bẻ ra vài miếng, trong đó một miếng được cho vào bình thủy tinh để "Đút cá" còn lại đều đút cho cá chép tinh đang gào khóc đòi ăn há miệng chờ sẵn.
Rất nhanh đã đến Thừa Ân Công phủ.
Ngày hôm nay, Thừa Ân Công phủ tràn ngập tiếng người, giăng đèn kết hoa. Hôn lễ của Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt người đến không chỉ là vương tộc Kim Tuyệt, bạn bè thân thích của công phủ lẫn trọng thần trong triều cũng đến rất nhiều. La tổng quản mang đến thánh chỉ của hoàng đế, ban thưởng một đống quà lớn nhỏ, danh mục quà đọc mãi đến cả nửa khắc vẫn không hết. Kim Tuyệt Vương rất thương con gái mình, đội ngũ đưa dâu từ đầu đến đuôi dài đủ mười dặm, của hồi môn hơn trăm thùng.
Lý Ngư đi theo Cảnh Vương, được chính tân lang Diệp thế tử đón vào từ tận cửa.
Cảnh Vương khẽ gật đầu với Thừa Ân Công đang ngồi trên ghế chính. Thừa Ân Công bây giờ là anh trai của Hiếu Tuệ hoàng hậu, xét theo quan hệ chính là bác Cảnh Vương, hai người gặp lại, có nhiều thứ không cần nói thành lời.
Thừa Ân Công phu nhân, bác gái của Cảnh Vương cũng đang tiếp khách. Khi bà vừa thấy Cảnh Vương đi cùng một thiếu niên thành đôi thành cặp đến đây, trong mắt mang theo ý cười.
Không lâu sau, có nha hoàn tiến tới, đưa cho Lý Ngư một đôi bươm bướm bằng ngọc, cười nói: "Phu nhân gửi lời cảm ơn điện hạ và Lý công tử đến dự lễ cưới, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc."
Lý Ngư:???
Lý Ngư nhận lấy rồi thấy Thừa Ân Công phu nhân đang ở phía xa xa mỉm cười nhìn cậu.
Lý Ngư bối rối, không phải hôm nay là lễ cưới của Diệp thế tử sao, lời này sao lại nói với cậu và Cảnh Vương?
Lẽ nào ——
Lý Ngư đột nhiên nhận ra lẽ nào hôm nay Cảnh Vương đưa cậu đi gặp gia trưởng ở Thừa Ân Công phủ?
Lý Ngư che mặt, sao tự dưng đột nhiên lại thành như vậy, cá còn chưa chuẩn bị gì mà!
Hơn nữa cậu lại còn rất hạnh phúc!