"Năm 1922
Hạc Hiên bị đánh cũng là đáng thôi. Chính chàng đã hòa ly với nàng kia mà? Nếu không thì nàng cũng chẳng mất tích như thế này. Ai biết được điều chàng làm với Thanh Ca cũng tức tối ra mặt. Lần trước, Khải Trạch vì nể thân thế của chàng nên cũng chỉ hăm dọa rồi thôi. Lý Quang thì khác. Hắn chẳng coi ai ra gì, thích đấm cứ đấm, thích nạt là nạt. Hắn không cả quan tâm chàng là ai, chỉ cần chàng đụng đến muội muội của hắn, hắn sẽ tẩn cho chàng một trận ra trò. Nhưng không sao, bởi chàng đang rất cần một người đánh cho mình tỉnh ngộ ra, đập tan đi mộng tưởng mà chàng mang theo bấy lâu nay.
- Việc ta hòa ly với nàng chỉ chứng tỏ bản thân là người ích kỷ, chứ không hề đem lại hạnh phúc cho cả nàng và ta. - Chàng lẩm bẩm - Nếu không thì vì sao ta lại đau khổ đến vậy?
Chàng mang bộ mặt đáng thương của mình trèo lên ngựa, tiếp tục phi thẳng về Lam Thành. Thấy chủ tử của mình vội vàng như thế, bốn người thị vệ kia cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, xuyên qua màn đêm vô tận của khu rừng hiểm trở.
Trời tờ mờ sáng, cả năm người họ cũng đến được làng Thiệu. Vừa xuống ngựa, chàng đã nghĩ ngay đến việc trở lại căn chòi hôm trước cùng nàng trú mưa. Chẳng đợi bốn thị vệ đang hì hục dắt ngựa ngoài kia, chàng đi một mạch đến cuối làng. Không ngờ vừa đặt chân đến cửa, chàng đã phải giật nảy mình khi nhận ra ngoài chàng và bốn thị vệ, vẫn còn có sự hiện diện của một nữ tử khác. Và đó chính là Thanh Ca.
- Thanh Ca? - Chàng khẽ gọi tên, bàn tay vô thức đưa lên không trung như muốn với lấy thân ảnh nàng. Hạc Hiên rất nhớ Thanh Ca, nhớ mái tóc mềm mại mùi oải hương của nàng, nhớ đôi bàn tay nhỏ bé phải chịu nhiều vết kim châm vì độc, nhớ luôn cả đôi mắt từng vì chàng mà ngấn lệ. Chàng muốn chạy đến, vòng tay ôm lấy nàng nhưng chính tờ giấy hòa ly kia đã khiến chàng phải khựng lại, lặng lẽ buông tay.
- Ta mất tích được bao lâu rồi, Tuệ Vương?
Sau bao ngày chia xa, đây là lần đầu tiên chàng được nghe lại cái giọng trong trẻo của nàng, chỉ có điều những lời nàng nói ra lại không hề dễ nghe chút nào.
- Mười ngày mười đêm. - Chàng đáp.
- Vậy ngài còn sống được bao lâu? - Nàng tiếp tục lên tiếng, trông không có vẻ gì là muốn quay lại nhìn chàng.
- Ta tưởng ta chỉ còn lại nửa tháng, nhưng có lẽ viên đan của nàng đã giúp ta kéo dài mạng sống.
Chàng rất muốn hỏi nàng đã đi đâu, vì sao lại xuất hiện ở đây nhưng lại chẳng dám mở lời. Tần ngần mãi, chàng mới bước vào trong nhà. Không ngờ, nàng lập tức quay lại, chĩa cây kiếm đã thủ sẵn trong tay về phía chàng.
- Tuệ Vương, tiến thêm một bước nữa thì cái mạng này của ngài cũng không giữ nổi đâu.
Chàng đứng im như chết lặng. Mạc Thanh Ca mà chàng luôn nhớ mong từng ngày đây sao? Làm sao chàng có thể tin được người vợ từng cùng chàng vào sinh ra tử, nay lại nhẫn tâm đe dọa chàng, gương mặt thờ ơ như thể cả hai chưa từng quen nhau? Mà không đúng. Hạc Hiên làm gì có tư cách để phán xét nàng? Sau tất cả những gì đã xảy ra thì đây chính xác là cái giá mà chàng phải trả cho mọi tội lỗi của mình.
- Ta... xin lỗi.
Chàng chẳng biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi. Còn nàng, để đáp lại, chỉ biết cười khổ:
- Xin lỗi? Ngài tưởng chỉ xin lỗi là xong sao? Tuệ Vương à, ngài quá ngây thơ rồi.
Nàng tiến đến một bước, dí sát mũi kiếm vào ngực chàng, tiếp tục buông lời cay đắng:
- Mười ngày thoát ly khỏi kinh đô và Tuệ Vương phủ cũng là mười ngày ta nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa ta và ngài. Ta tuy không cha không mẹ, cũng chẳng được học hành tử tế, nhưng ta cũng biết đau, cũng biết tổn thương như bao người khác. Đừng tưởng ngài là Tuệ Vương thì có thể chơi đùa với tình cảm của ta, khi chán rồi sẽ lại bỏ xó, cả ngày không ngó ngàng tới. Ta đã động lòng với ngài không có nghĩa là ngày hôm nay, ta được phép tha mạng cho ngài. - Đoạn, nàng nói tiếp - Người đâu, bắt lấy Tuệ Vương.
Nàng vừa dứt lời, chục tên thích khách ập đến, hai tên cầm đầu nhanh chóng trấn áp, ép chàng quỳ xuống.
- Thế này... nghĩa là sao? - Chàng ngước lên, gương mặt không giấu nổi sự thất vọng.
- Là ta, đã phản bội ngài. - Nàng dửng dưng đáp lại - Ta không bất ngờ khi ngài qua được ải ở rừng Bạch Dương, nên đã cho người đến đây từ sớm, phục kích ngài. Dễ như vậy mà ngài cũng không hiểu sao, Tuệ Vương?
Chàng cười nhạt:
- Ta biết tất cả những trò phục kích trẻ con này được bày ra để ngăn ta không đến Lam Thành điều tra án. Ta chỉ không ngờ, người đứng đằng sau giật dây lại chính là nàng.
Chưa dứt lời, chàng gồng lên, vật ngã hai tên thích khách đang khống chế mình, khiến chúng nằm lăn ra đất, nhất thời chưa đứng lên được. Sau rồi, chàng tiếp tục đánh tay đôi với ba tên áo đen ở ngoài cửa.
Mở màn, một tên xông vào, định xiên kiếm vào ngực Hạc Hiên nhưng chàng né được, đồng thời cúi xuống gạt chân làm hắn mất đà, lộn nhào về phía trước. Ngay lập tức, tên thứ hai lao đến, dùng đoản đao tấn công trực diện, liên tục tung những đòn hiểm để kết liễu đối phương. Nhưng chỉ trong vài tích tắc, Hạc Hiên đã tước vũ khí từ tay hắn, dùng nó khống chế kẻ thù. Tên thích khách này cũng chẳng vừa. Hắn tung cước, đá bay đoản đao ra xa, tiện thể giáng một cú đấm vào vai phải của chàng. Hạc Hiên ôm vai, lùi ra sau ba bước.
Độc trong người chàng lại tái phát, hai bên tai bắt đầu ù đi, không còn cảm giác với mọi loại âm thanh xung quanh. Dựa vào phản xạ của bản thân, chàng tiếp tục chiến đấu với tên thích khách trước mặt và nhanh chóng hạ gục hắn. Thấy vậy, bốn tên còn lại đã bắt đầu bò dậy, cùng lúc ập đến tân công chàng từ bốn phía. Hạc Hiên vơ vội cái gậy nằm lăn lóc dưới nền đất, khua khoắng một hồi.
Tuy bè lũ thích khách đông đảo và đầy đủ vũ khí hơn nhưng sau cùng cũng phải chịu thua trước chàng và một cây gậy cũ. Bọn chúng gục ngã, nằm la liệt trên đất. Tưởng chừng như đã giải quyết xong mọi chuyện, chàng buông lỏng cảnh giác, quẳng cây gậy về một phía. Nào ngờ Thanh Ca từ đâu xuất hiện, dồn chàng vào chân tường, dí sát mũi kiếm nơi tim chàng.
- Không được manh động! - Nàng gằn giọng.
Thanh Ca nhìn Hạc Hiên chằm chằm nhưng vẫn biết chàng chẳng hề để ý đến bộ mặt hung dữ mà nàng gắng lắm mới biểu lộ ra được. Bấy giờ nàng mới để ý, hai bên má chàng chằng chịt vết bầm, giống như vừa bị ai tẩn cho một trận. Nàng cũng lấy làm lạ, chẳng biết chàng học võ để làm gì mà lại chẳng biết bảo vệ bản thân, lại để cho người khác đánh cho tả tơi thế này.
- Nàng không đeo cây trâm ta tặng.
Chàng không hỏi, chỉ đơn thuần nhắc lại một sự thật đang hiện hữu trước mắt mình. Và vì thế, nàng cũng chỉ đáp lại cộc lốc:
- Cây trâm ấy, ta đã ném đi từ lâu rồi. Cơ mà ngài nhắc lại làm gì? Đừng tưởng chỉ với vài lời ngon ngọt ấy của mình thì có thể khiến ta mủi lòng. Ta đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, đó là gϊếŧ chết ngài!
- Ai là người đã sai khiến nàng? - Chàng chẳng buồn đoái hoài đến lời đe dọa của Thanh Ca mà chỉ quan tâm đến kẻ đứng sau sắp đặt mọi chuyện.
- Chẳng ai cả. Là ta tự nguyện muốn gϊếŧ ngài. Ta mới chính là kẻ thù của ngài, vì sao ngài cứ hỏi chuyện đâu đâu không vậy? - Nàng tức mình nạt nộ, thanh kiếm trên tay cũng vì thế mà rung lên.
- Nếu tay mỏi rồi thì có thể đặt kiếm xuống nghỉ một chút, ta không chạy đâu. - Chàng nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng tím tái vì sức nặng của thanh kiếm liền nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Im miệng! - Nàng gắt gỏng - Ai cần ngài quan tâm? Biết ta mệt rồi, sao không gϊếŧ ta rồi trốn đi? Ngoài kia, thị vệ của ngài cũng đã chẳng còn ai. Nếu còn chần chừ thì ngài sẽ mất mạng đấy.
- Nàng... có còn nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau, ta đã nói gì với nàng không?
" Ta sẽ không làm hại hai mẹ con cô", nàng còn nhớ.
- Ta sẽ không bao giờ làm hại nàng. - Hạc Hiên nhắc lại - Nếu nàng muốn gϊếŧ ta thì cứ làm đi.
Nàng đã muốn từ bỏ, thanh kiếm suýt chút nữa đã rơi xuống đất nếu như cái bóng trắng kia không vụt qua, báo hiệu rằng nàng vẫn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Thanh Ca lấy cầm chặt chuôi kiếm, lấy hết dũng khí đẩy mạnh về phía trước, xuyên qua lồng ngực chàng.
Hạc Hiên khuỵu xuống, một tay ôm vết thương, một tay yếu ớt chống xuống nền đất. Máu từ trong miệng chảy ra, nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay. Thanh Ca đã phải gồng lên để không nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đến nao lòng của chàng. Nàng buông thõng tay xuống, bần thần nhìn lại người đang cận kề với cái chết đằng kia.
Từ trên mái nhà, Khải Trạch đang âm thầm quan sát tất cả.